Hàn Vũ Tích nói những tâm sự này cho Lâm Vân, vì nàng sợ hãi, không biết khi nào lại phải tách lão công ra. Tuy Lâm Vân nói từ nay về sau muốn dẫn theo nàng đi khắp nơi. Nhưng một việc như ngày hôm qua, ai biết nó có hay không lại phát sinh.
Thế giới này không có bất kỳ người nào có thể tin, ngoại trừ lão công của mình. Ngay cả tổ chức dị năng quốc gia cũng có những tên bại hoại như vậy. Lúc đầu mình làm việc ở trong một công ty nhỏ, còn chưa tiếp xúc nhiều mặt trái của xã hội. Nhưng càng về sau, càng trải đời nhiều, nàng mới biết thế giới này có thật nhiều điều đen tối.
Kỹ thuật Vân Tinh Linh là do lão công của mình dùng hết tâm huyết để sáng chế ra, vậy mà người khác chỉ nói một câu, không thể không giao đi. Tuy Lâm Vân nói vô cùng có đạo lý, nhưng nàng vẫn canh cánh trong lòng. Giống như mình trước kia vậy, người nhà bắt buộc mình làm gì, mình có thể trái lại bọn họ sao?
Nếu như không phải mình có Lâm Vân, thì đã chết lặng nghe theo lời an bài của gia đình rồi. Hiện tại nàng chỉ cảm thấy may mắn, may mắn người nhà lần đầu tiên bán đứng mình, thì đối tượng chính là lão công của mình bây giờ. Nghĩ tới đây, Hàn Vũ Tích ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào Lâm Vân, ánh mắt đã đẫm lệ mang theo nhu tình dào dạt.
Lâm Vân thấy vậy liền hoảng sợ, vội vàng nói nhẹ vào tai Hàn Vũ Tích:
- Nơi này không phải là trên giường, em đừng có nghĩ ngợi lung tung.
- Bại hoại…
Nói ra hai chữ này, lại trầm mặc một hồi lâu mới nói:
- Em muốn trở lại công viên ở Phần Giang kia nhìn lại một lần. Đồng thời em muốn về đó xem hiện tại Vũ Đình đang ở nơi nào? Kỳ thực con bé cũng là một người đáng thương. Mẹ ruột của con bé rất ít khi quan tâm tới nó.
- Ừ, vậy thì chúng ta đi ngay bây giờ.
Lâm Vân đương nhiên không có vấn đề.
- Nhưng giờ đã muộn rồi mà, sợ là không có máy bay về đó.
Hàn Vũ Tích vô ý thức nói.
- Cô gái ngốc, đã quên lão công của em là ai à?
Lâm Vân thật sự bị Hàn Vũ Tích làm cho đau lòng. Mình suốt ngày mang nàng ấy bay tới bay lui, vậy mà nàng ấy lại quên. Tuy nhiên điều này cũng không thể trách nàng ấy. Dù sao tư duy của con người thường hướng tới những điều quen thuộc, nhất thời khó mà tiếp thu được cái mới.
- A…
Hàn Vũ Tích suy nghĩ vẩn vơ nên quên mất chuyện Lâm Vân có thể bay được.
- Nghe nói con gái càng đần, con trai càng yêu thích.
Lập tức Hàn Vũ Tích tìm được cái cớ, giảo hoạt nói.
-….
Lâm Vân không biết khi nào mà khẩu tài của Hàn Vũ Tích lại biến thành tốt như vậy. Trong lòng tự nhủ, em ngốc hay không ngốc, anh đều yêu mến.
………
- Không nghĩ tới, lão bất tử Lâm Lộ Trọng còn có thể nhậm chức thêm ba năm. Chẳng lẽ chúng ta phải chờ tới ba năm sau mới có thể động thủ với tên Lâm tiểu tử kia sao?
Sắc mặt của Lý Danh Sinh rất âm trầm.
Từ lần trước cùng Tần Bang Trung lấy được cách điều chế Dưỡng Tâm Hoàn từ trong tay của Liễu Quý, tăng thêm việc Liễu Quý vô thanh vô tức bị chết, khiến chuyện này không có bằng chứng để điều tra. Cho nên Lý Danh Sinh rất chờ mong Lý gia trong tay y có thể phát dương quang đại, viễn siêu huy hoàng lúc trước.
Nhưng không nghĩ tới, còn đang chuẩn bị động thủ với tập đoàn Vân Môn, thì lại có tin Lâm lão gia tử tiếp tục nhậm chức. Đây quả thực không phải là tin tức tốt gì.
Nói thật, lúc trước Lý gia muốn y giải trừ hôn ước với Tống Lôi, y rất là không cam lòng. Tống Lôi không những xinh đẹp, càng làm cho y tâm ngứa, chính là cô nàng kia có bộ ngực rất lớn. Sớm biết như vậy, thì đã làm thịt cô ta rồi. Tuy nhiên, cũng may Tần Nhan của Tần gia cũng không tồi. Khuôn mặt và bộ ngực kém hơn Tống Lôi chút, nhưng tính cách lại khá cay, khiến y không phiền chán.
Chỉ là, nữ nhân này cũng giống như Tống Lôi, đều không thích hẹn hò với mình. Thật là tâm ngứa vô cùng, nhưng vì là con cháu của Tần gia, nên y không dám bá vương ngạnh thương cung. Y không có bản lĩnh lớn như Lâm Vân, động vào Tần gia mà còn có thể tiêu diêu tự tại.
Trong lòng y rất rõ ràng, hai nhà Tần Lý hợp tác chỉ là muốn đối phó với Lâm gia mà thôi. Thậm chí y còn hoài nghi, một khi Lâm gia bị rơi đài, Tần gia có thể hay không bài trử hôn ước. Cho nên y muốn trước khi lấy nhau, liền gạo nấu thành cơm. Không cần phải đến lúc đó lại giống như Tống Lôi, bị vồ hụt con mồi.
Tần Bang Trung nghe Lý Danh Sinh nói vậy âm thầm mắng ngu ngốc. Cháu gái Tần Nhan tuyệt đối không thể gả cho một tên bao cỏ như vậy được. Nếu không phải vì đối phó với Lâm gia, Tần gia sao có thể đám hỏi với một tên ăn chơi trác táng như y?
- Danh Sinh, cháu không cần phải gấp. Lâm lão bất tử kia cho dù có tại vị hay không chúng ta cũng có biện pháp xử lý ông ta. Nhưng cần phải thay đổi kế hoạch lúc trước.
Tần Bang Trung nói tới đây, thì ngừng một chút, nhìn Lý Danh Sinh.
- Muốn thay đổi như thế nào?
Lý Danh Sinh vô ý thức hỏi.
Tần Bang Trung nghe thấy vậy, lần nữa cười lạnh một tiếng. Quả nhiên là một tên bỏ đi.
- Không chỉ nói nhà máy chế thuốc, cho dù tập đoàn viễn thông Hoa Tín cũng đang gặp nguy cơ. Không biết công ty di động của cháu như thế nào, nhưng ta chỉ biết tập đoàn Hoa Tín đang bắt đầu lỗ vốn nghiêm trọng.
Tần Bang Trung bất đột thanh sắc, nâng chén trà lên uống rồi nói tiếp:
- Kế hoạch lúc đầu của chúng ta là muốn thông qua danh nghĩa của quốc gia, để cưỡng chế thu hồi công ty viễn thông của tập đoàn Vân Môn, sau đó chúng ta gây dựng lại. Nếu Lâm Lộ Trọng về hưu, hẳn là không có lực cản gì. Cái tay Lâm Vân kia cho dù lợi hại hơn đi chăng nữa, còn có thể đấu với một quốc gia sao? Cha chú cùng với ông nội của cháu, hai người liên minh lại, là không có vấn đề.
- Đây là dương mưu. Cho nên cho dù Lâm gia biết được cũng không làm gì được chúng ta. Người đi trà nguội, chú không tin Lâm Lộ Trọng về hưu, cấp trên còn giúp Lâm gia nói chuyện. Nhưng người tính không bằng trời tính, lão già Lâm Lộ Trọng kia rõ ràng lại tiếp tục nhậm chức. Cho nên kế hoạch này coi như bị phá sản.
- Nếu như cưỡng chế tiếp tục kế hoạch, nói không chừng sẽ chọc giận tên Lâm Vân điên cuồng kia, rồi hắn lại làm như đối với Hàn gia mà không sợ ai hỏi hắn.
Tần Bang Trung nói tới đây, hừ lạnh một tiếng, hận ý của y với Lâm Vân đã rất lớn.
- Vậy ý của chú là…
Lý Danh Sinh lập tức tỉnh táo. Đồng thời trong lòng tính toán, trước khi đánh bại Lâm gia, thì khiến cô nàng Tần Nhan khó chơi kia đi vào khuôn khổ.
- Bố cục mà chúng ta đã chuẩn bị thời gian trước có thể phát huy tác dụng. Huống hồ chúng ta còn có con át chủ bài.
Tuy Tần Bang Trung không thích tên thiếu gia ngu ngốc như lợn này, nhưng cũng chỉ có thể hợp tác với y. Hắn mượn không phải là y mà là thế lực của Lý gia.
…..
Tỉnh Phần Giang, đường Trung Dương, đại viện Hàn gia. Từ sau khi Lâm Vân tới đây làm náo loạn, nơi này không còn vẻ bề nghễ như trước. Tuy người của Hàn gia đã biết Lâm Vân tìm được Hàn Vũ Tích. Hẳn là được Hàn Vũ Tích khuyên bảo, hắn sẽ không lại tới nơi này thiêu đốt. Nhưng nhân tâm của Hàn gia đã tán, sinh ý của Hàn gia càng ngày càng kém. Đang dần dần rơi vào cảnh lụy bại như ngày xưa.
Ngõ Mai Điềm, chỗ ở của Hàn Tranh Bình, mẫu thân của Hàn Vũ Đình, Lưu Phỉ không còn phong quang như ngày xưa nữa, cả người đều rát tiều tụy. Lúc trông thấy Hàn Vũ Tích và Lâm Vân đi vào nhà, liền sửng sốt một chút, một lúc lâu mới kịp phản ứng, lập tức đứng lên nói:
- Vũ Tích?
Hàn Vũ Tích gật đầu nói:
- Cháu chào dì, cháu trở về đây là muốn hỏi Vũ Đình rời đi lúc nào? Dì có biết con bé đã đi nơi nào không?
Một tia hối hận lóe lên trong mắt của Lưu Phỉ.
- Vũ Đình đã rời đi vài năm rồi, một mực không có tin tức của nó. Dì cũng đã tới tất cả thân thích, nhưng đều không tìm được con bé. Dì rất hối hận lúc trước Vũ Đình rời đi, dì không để ý tới nó. Hiện tại muốn tìm lại không thấy. Dì rất nhớ con bé…
Lưu Phỉ nói xong, cúi đầu nức nở khóc. Lâm Vân kiểm tra một chút, không nhìn thấy Hàn Vũ Tích ở nhà, không biết là đi đâu rồi.
- Cháu muốn vào phòng của Vũ Đình nhìn một chút.
Hàn Vũ Tích rất đồng tình với Lưu Phỉ lúc này. Nhưng nàng cũng biết bà mẹ của Vũ Đình này là hạng người gì.
- Cháu cứ đi xem đi. Ba năm nay, đồ đạc trong phòng của Vũ Đình dì vẫn để như vậy, chưa di chuyển đi.
Hàn Vũ Tích dẫn theo Lâm Vân đi vào phòng của Vũ Đình. Gian phòng rất sạch sẽ, xem ra mẹ của Vũ Đình thường xuyên quét dọn nơi này. Trên bàn vẫn còn có rất nhiều sách vở, nhớ lại lúc Hàn Vũ Đình rời đi, con bé vẫn còn chưa tốt nghiệp. Một khung ảnh chụp của Vũ Tích và Vũ Đình đặt ở chính giữa bàn học. Bức ảnh chụp Hàn Vũ Đình ôm tỷ tỷ, cười rất là vui vẻ.
Hàn Vũ Tích cầm lấy khung ảnh, nhẹ nhàng lấy tay lau bụi bặm. Thật lâu sau mới thả xuống, rồi muốn lấy ảnh chụp trong khung ra.
- A, trong khung ảnh còn có chỗ trống.
Thần thức của Lâm Vân đã quét tới chỗ trống trong khung ảnh.
Hàn Vũ Tích không có thói quen sử dụng thần thức, nghe Lâm Vân nói vậy, mới phát hiện có một phong thư kẹp bên trong của khung ảnh.
Cẩn thận mở phong thư ra, thì có một tờ giấy hơi mỏng rơi xuống. Nhưng chữ ở trên lại không nhiều lắm, còn có dấu nhăn nhúm, có vẻ như bức thư từng bị dính nước.