Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Công Tử Điên Khùng Chương 285 (1): Vũ Tích Gặp Nguy Hiểm

Chương trước: Chương 284: Giấu Tình Nhân Trong Nhà



Thả lỏng tâm tưkhông tiếp tục tìm kiếm tấm tàng bảo đồ này nữa, Lâm Vân nhanh chóng bayvề vịnh Thanh Thủy ởHồng Kông.

Hắn cũng không đimột cách cấp tốc, dùnhư vậy nhưng chưa đến một tiếng Lâm Vân đã đến vịnh Thanh Thủy.

Lâm Vân tốn không mấy thời gian đã tìm thấy Đao Cửu ởtrong một trang viên tưnhân xahoa. Một vết đao kéo từ mắt trái xuống, trong taycòn cầm một cây gậy Chung quanh cóvài tên vệ sĩ, còn có haingười đẹp đang rất bận rộn, xem ratên Đao Cửu này sống cũng không tệ.

Lâm Vân đivào sân Golf, thì mấy tên vệ sĩmới phát hiện raLâm Vân đã đột nhiên đivào, lần lượt xông tới. Đao Cửu cũng đã nhìn thấy Lâm Vân. Gãnhiều năm sống trong cảnh đao máu, Lâm Vân vừa xuất hiện đã mang lại cho gãmột cảm giác nguy hiểm cực độ. Đao Cửu thuận tayvứt gậy trong tay, rất sắc bén chằm chằm nhìn Lâm Vân. Lâm Vân không chọn búa giết người, chỉ thuận tayđánh ravài phát, bốn tên vệ sĩ và hai côgái đều bị đánh ngất xỉu trên mặt đất. Đao Cửu tráo mắt ranhìn, sức mạnh của Lâm Vân nằm ngoài dự liệu của gã.

Đao Cửu gần như đến nghĩ cũng không nghĩ, liền rút súng ngắn rachỉa về phía Lâm Vân bắn baphát. Lâm Vân tiện taychộp baviên đạn trong tay:

- Ngươi chính làĐao Cửu?

Nhìn thần sắc bình thản không có gìlạ của Lâm Vân, Đao Cửu đột nhiên cảm thấy tim ganmình không cách nào để tiếp nhận chuyện lykỳ trước mắt này. Gãbiết rõ uylực của khẩu súng trong taygã, khẩu Colt đặc chế bán tự động, tuytốc độ bay rakhông phải làrất lớn, nhưng sự gây hại của viên đạn này lại không nhỏ chút nào, vậy màngười này lại cóthể chộp baviên đạn vào trong tay.

- Ta hỏi ngươi đó, ngươi điếc rồi sao?

Lâm Vân thuận tayném một viên đạn về phía Đao Cửu, viên đạn này giống như được bắn ratừ khẩu súng ngắn, xuyên quacổ tay màĐao Cửu đang cầm súng, khẩu Colt rơi xuống đất.

Đao Cửu lúc này mới kịp phản ứng, một đòn màLâm Vân cho gãquả thực quá lớn, gần như quên mất sự đau đớn trên cổ taymình. Lần đầu tiên phát hiện cái mạng nhỏ của mình quá mong manh, runrẩy đáp:

- Ta làĐao Cửu.

Lâm Vân điđến trước một chiếc ghế dùng để ngồi nghỉ ngơi vàngồi xuống,

- Xung Quang là dongươi giết?

Đao Cửu sững sờ, lập tức hiểu rõ ra,hóa rangười này đến là vìchuyện của Xung gia. Đã mấy chục năm rồi, không ngờ vẫn cóngười của Xung giatìm đến. Rốt cuộc là cóxong haykhông. Tuynhiên nghĩ lànghĩ như vậy, nhưng lại không dám thừa nhận,

- Đúng, Xung Quang là dobọn tagiết.

Đao Cửu trả lời vôcùng cẩn thận, Xung Quang cũng không tính làmột mình gãgiết, nhưng hiện tại dường như chỉ cómình gã ởđây chịu tiếng xấu thay chongười khác.

- Ồ, haimươi banăm trước, các ngươi vìnguyên nhân gì màgiết cả nhà Xung gia?

Lâm Vân mang giọng rất lạnh nói.

Đao Cửu rùng mình một cái, vội vàng trả lời:

- Ta khiđó chỉ làmột tên đệ tử quèn, không biết lànguyên nhân gì, chỉ biết nghe sự phân phó của lão đại…

“phụt” một vệt máu bắn qua, một ngón taycủa Đao Cửu rơi xuống mặt đất.

- Câu trả lời này takhông hài lòng.

Lâm Vân hừ lạnh một tiếng.

- Nhưng khiđó tathật sự…

Đao Cửu lời còn chưa dứt, lại “Phụt” một tiếng, tiếp tục một ngón tayrơi xuống.

- Ngươi…

Đao Cửu thấy quanhiều kẻ không nói đạo lý, nhưng chưa gặp quatên nào như tên này.

Lâm Vân trong nội tâm thầm giận, tên Đao Cửu này cóthể làm lão đại quá lâu rồi, tên khốn này, chuyện mà LýXuân cũng biết, gãkhông ngờ nói không biết. Lại một lần vung taylên, cả cổ taycủa Đao Cửu rơi xuống đất, kỳ quái đó làtrên cổ taychỉ chảy rarất ítmáu.

- Sự kiên nhẫn của ta cóhạn thôi, chỉ cần ngươi nói láo thêm nửa từ, thì không còn đơn giản như vậy nữa đâu.

Cơn tức của Lâm Vân bốc lên đến óc.

- Được, ngươi cóthể giết ta, tavẫn không biết gìcả.

Đao Cửu hùng hổ, tuyđã tudưỡng mấy năm nay, sớm đã không còn sự khẳng khái không sợ chết như những năm đó, nhưng tâm huyết thì vẫn còn chút. Huống hồ gãbiết rõmình rơi vào taytên này rồi, thì bất luận như thế nào cũng không thoát được chữ chết.

- Hừ!

Lâm Vân banđầu còn chỉ nghĩ sau khihỏi chuyện của Đao Cửu, sẽ đơn giản màgiết gãđi, không ngờ tên này lại lìlợm như vậy.

Một đám lửa tím bốc lên từ lòng bàn chân của Đao Cửu, rồi từ từ cháy bùng lên. Một loại đau đớn như xérách tim gantruyền đến, Đao Cửu hét lớn, nhưng phát hiện mình đã không thể kêu ratiếng được nữa rồi. Muốn động thủ nhưng phát hiện cả cơthể không thể động đậy được nữa, vậy mà gãvẫn không thể ngất đi.

Nếu như cóthể chết, Đao Cửu muốn mình dùchết đivạn lần, cũng không muốn chịu cảm giác này.

- Ma quỷ, thả ta ra, tanói.

Đao Cửu muốn gắng sức hôlên, nhưng lời nói đến bên miệng lại không phát thành tiếng. Tinh hỏa màu tím vẫn không ngừng chậm rãi thiêu đốt, kẻ khiến người tasợ hãi này nhắm mắt lại tựa hồ như đang ngủ.

Lâm Vân khóe miệng lần nữa lộ ramột tiacười lạnh, đạn trong taymột lần nữa bị hắn bắn ramột viên, một tiếng kêu thảm truyền đến từ căn nhà phía xa.

- Ngươi bây giờ cóthể nói được chưa vậy?

Lâm Vân chậm rì rìhỏi.

Đao Cửu phát hiện bàn chân mình đã bị lửa thiêu mất một bên, một ngọn lửa tím nhỏ vẫn cháy dưới chân mình, gãhận mình saokhông ngã xuống, người này quả thực là cóthủ đoạn Thông Thiên.

- Ngươi hỏi đi, chỉ cần sau khi tanói xong, ngươi hãy cho tamột sự thống khoái.

Đao Cửu cắn răng nói ra,toàn thân đã ướt đẫm.

Lâm Vân không tiếp lời.

Đao Cửu biết rõnói nhảm nữa cũng không hữu dụng, chịu đựng sự đau đớn toàn thân nói:

- Ngươi hỏi những thứ này tanghĩ ngươi đã biết ta làngười của Tử Ngọ bang rồi. hơn haimươi năm trước, bang chủ của Tử Ngọ bang vìbị trọng thương nên muốn cầu xinmột viên Tuyết Liên Tử “tổ truyền của Xung gia, vàđã bị cự tuyệt. Đêm đó bọn tađến Xung giacướp đoạt viên “Tuyết Liên Tử “này, khi tagặp Xung Quang thì yđã bị trọng thương rồi. Talúc đó chém y bađao, khi tađịnh giết một gãdược sưkhác, bọn tanhận được tín hiệu Xung gia có caothủ đến trợ giúp, người của Tử Ngọ bang bọn tađã chết hơn phân nửa. Tacùng mấy huynh đệ không kịp nghĩ nhiều chỉ đành mauchóng thoát thân, sau khirời khỏi mới biết bang chủ đã bị caothủ của Xung giagiết chết. Những bang đồ của Tử Ngọ bang còn lại đang bị giết chóc, bọn tatrốn không thể trốn, lập tức cùng với một vài huynh đệ nhập cưtrái phép đến Hồng Kông.

-Hiện tại Tuyết Liên Tử đang ởtrong tay ai?

Lâm Vân lập tức hỏi, đây mới làchuyện màhắn quan tâm nhất.

Sau khiLâm Vân hỏi xong, liền trông thấy ánh mắt của Đao Cửu cóchút lập lòe, lập tức mang theo một tiathần thức quát:

-Nói mau, nếu như taphát hiện rangươi cóchút lừa dối, thì ngươi sẽ biến thành đống trobụi.

Đao Cửu rùng mình một cái, vội vàng trả lời:

-Tuyết Liên Tử dotôi vàmột người huynh đệ mang đi. Người huynh đệ kiađã chết từ mười năm trước trong một cuộc chém giết giữa các hắc bang rồi. Về sauthì nónằm ởtrong taytôi.

Lâm Vân nghe vậy rất mừng rỡ. Vốn đang tính toán đitìm vài bang hội khác để hỏi, thậm chí đã tính toán đến tình huống xấu nhất, làTuyết Liên Tử bị caothủ đứng saunhà Xung gia kiacầm đi. Không ngờ lại dễ dàng tìm được như vậy.

Liền dấu diếm thanh sắc, tiếp tục quát hỏi:

-Hiện tại ngươi lập tức mang ta đilấy Tuyết Liên Tử. Đừng cótâm tưkhác. Người cũng biết ta làngười không thích lề mề.

Đao Cửu luôn miệng nói:

-Tôi đặt nó ởtrong hòm sắt.

Lời của Đao Cửu còn chưa dứt, thì đã bị Lâm Vân xách lên, trực tiếp bayvề chỗ ởcủa y.Lúc này Đao Cửu mới biết chỗ đáng sợ của Lâm Vân. Rõràng cóthể bayđược? Nếu không phải toàn thân của yđang đau đớn vôcùng, thì ycòn tưởng mình nằm mơ. Điều này đã phá vỡ hoàn toàn thế giới quan của y.

Cho nên đâu dám dodự, vừa về tới nơi, lập tức mở khóa antoàn, lấy một cái hộp ngọc đưa choLâm Vân.

Lâm Vân mở ranhìn, quả nhiên làmột cây Tuyết Liên Tử. Không ngờ mình thực sự tìm được một cây Tuyết Liên Tử nghìn năm. Vốn chỉ làđến đây thử tìm xem, vậy màchỉ cần vài ngày làtìm được Tuyết Liên Tử này rồi.

Xem rabất cứ chuyện gì, cho dùthoạt nhìn không cókhả năng, nhưng chỉ cần mình đilàm, thì cóthể thành công. Tựa như nếu mình cố gắng tăng tuvị để trở về đại lục Thiên Hồng, nhỡ đâu mình lại thành công thì sao?

Tuy cây thảo dược này làcủa Xung gia, nhưng dù saocũng đã bị cướp đivài chục năm mới bị mình tìm được. Mình đã thuận tiện giúp Xung Hitrả thù, coinhư Tuyết Liên Tử làthù lao.

Lâm Vân không hề nói nhảm, vung tayhóa Đao Cửu thành trobụi, rồi lập tức trở về Yên Kinh. Tuyhắn rời đi VũTích chưa được mười ngày, nhưng hắn vẫn cóchút lolắng chonàng.

Hắn luôn cómột cảm giác, Địa Cầu sắp phát sinh một sự việc nào đó. Lúc này nếu cóthể không lykhai thân nhân của mình, thì vẫn không nên lykhai. Lâm Vân vội vàng phihành. Mới mười phút đã trở về Yên Kinh. Khiphóng thần thức kiểm trathì sắc mặt Lâm Vân lập tức đại biến. Hắn rõràng không trông thấy vợ của mình ởnhà.

Nhẽ rahiện tại đã làtám giờ tối, VũTích khẳng định phải ởnhà mới đúng. Nhưng sự thật làchỉ cóLiễu Nhược Sương, emgái Lâm Hinh, mẫu thân vàmẹ vợ làđang khẩn trương ngồi trong phòng khách, khuôn mặt lộ vẻ lolắng.

Loading...

Xem tiếp: Chương 285 (2): Vũ Tích Gặp Nguy Hiểm

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?

Mạo Bài Tân Nương

Thể loại: Đam Mỹ

Số chương: 11


Ông Xã Khó Hiểu

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 10


Bảy Lần Canh Cửa

Thể loại: Tiểu Thuyết, Trinh thám

Số chương: 19



Dã Man Vương Tọa

Thể loại: Tiên Hiệp

Số chương: 223