Chị Nam vìchuyện Xung Hi màtrong lòng caohứng, vội vàng trả lời:
-Tiểu Hi,cứ nghỉ ngơi thoải mái với Mộc Vân đi. Chị thấy hắn không tồi lắm đâu. Tuykhông phải làngười giàu cógì, nhưng chỉ cần emyêu mến làtốt rồi. Đừng làm chohắn cảm thấy bị gòbó.
Xung Hisửng sốt một chút, liền biết chị Namhiểu lầm. Cô tacũng biết chị Namnói đừng để chohắn gò bò là có ýgì, ý lànói mình đừng để cho tayMộc Vân kiacảm thấy tự ti.Nghe thấy tiếng bước chân đi xacủa chị Nam, Xung Hithở dài một tiếng. Mộc Vân là namnhân của mình sao?
Lắc đầu, đương nhiên làkhông phải. Thời gian mình tiếp xúc với tên kiacũng không dài. Tuyhắn chomình một cảm giác rất thần bí và cóbản lãnh, nhưng hắn lại không phải là namnhân của mình.
Khi Lâm Vân tỉnh lại, cảm thấy thể lực đã hồi phục rất tốt. Hắn đã hoàn toàn ápchết được thương thế. Một khitinh lực cóthể vận hành bình thường, vết thương kiamặc dùnặng, nhưng không phải làđiều khó khăn gìđối với hắn.
Bởi vìngày hôm quabị thương thiếu chút nữa chết, Lâm Vân càng thêm tưởng niệm VũTích. Liền lôi radiện thoại trực tiếp gọi chonàng. Haingười không biết nói chuyện baolâu, thẳng tới khiXung Hilần nữa đẩy cửa đivào.
Lâm Vân đã biết Liễu Nhược Sương không muốn rảnh rỗi ngồi ởnhà, nên cũng đã tới tập đoàn Vân Môn làm việc.
Xung Hibưng một bát cháo choLâm Vân. Trông thấy hắn vừa cúp điện thoại xong, cũng không hỏi Lâm Vân gọi điện cho ai.
-Cảm ơncô.
Tuy Xung Hikhông dìu mình lên giường, minh vẫn cóthể trị thương, nhưng Lâm Vân vẫn phithường biết ơn cô ta. Dù saocăn phòng này cũng làcủa cô tađể lại.
-Cần gìnói câu cảm ơn. Anhđã giúp tôi rất nhiều lần mà.
Xung Hithấy Lâm Vân đã ănxong bát cháo, liền cầm bát đi, nghĩ nghĩ lại hỏi:
- Anh cóthể nói chotôi biết anh là aikhông? Tôi biết anhkhẳng định không phải làmột lái xe.Còn nữa, vì sao anhphải cải trang?
Lâm Vân trầm mặc một lát.
- Anhyên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không nói cho aibiết đâu.
Xung Hithấy Lâm Vân không trả lời cũng không cự tuyệt. Trái timđập thình thịch, liền camđoan một câu.
-Tôi, tôi cũng không biết nói saovới cô. Tôi làchủ của một công ty ởYên Kinh, đến Thanh Hóa là cómục đích khác. Màmục đích đó chắc côcũng đoán ra,đó làtìm cây Tuyết Liên Tử. Tôi nghe nói nhà Mộ Dung cócây thuốc này. Nên mới nhờ côtìm kiếm tintức của nhà Mộ Dung. Về phần giả trang, làkhông muốn gánh thêm phiền phức.
Lâm Vân nghĩ nghĩ, nửa thật nửa giả nói.
-Vậy à,thực xinlỗi, vìtôi đã saingười tìm haingày, nhưng không tìm rađược tintức gì. Anhkhông nên gấp gáp, người của tôi vẫn còn đang tìm kiếm. Một khitìm được, tôi lập tức sẽ thông báo cho anhbiết. Còn nữa, cảm ơn anhđã chotôi cái vòng tay.
Xung Hinói xong, giơ cái vòng đeo trên taylên.
Lâm Vân cười cười, không nói gì.
Xung Hithấy Lâm Vân không nói gì, mím môi, lần nữa nói:
-Kỳ thực, vừa nãy tôi định hỏi, vì saocái vòng anh chotôi lại cóthể tự động bảo vệ vậy? Cái vòng này tôi đã nhìn đinhìn lại rồi, nóchỉ được làm từ tài liệu bình thường màthôi. Bên trong không cóbất kỳ pin hay làthiết bị điện tử nào. Anh cóthể nói chotôi biết anhlàm nónhư thế nào không? Anhyên tâm, tôi sẽ không tiết lộ chongười khác đâu.
Nói xong, Xung Hirất chờ mong nhìn Lâm Vân. Lời nói thật, nàng đã hoài nghi cái vòng taythô rạp này mấy ngày nayrồi. Nếu hiện tại không hỏi rathì sẽ rayrứt khó chịu.
Lâm Vân thở dài một tiếng. Điều này muốn hắn giải thích như thế nào. Hắn làm cái vòng tay là vìphòng ngừa vạn nhất. Không nghĩ tới hắn vừa rời điThanh Hóa, chiếc vòng tayđã nổi lên tác dụng rồi. Không biết cônàng Xung Hinày đã đắc tội baonhiêu người, cólẽ không kém hơn mình.
Thấy biểu lộ chờ mong của Xung Hinhư vậy, Lâm Vân không tìm được lời nào để nói dối, đành phải nói bừa:
-Tôi làthần tiên từ trên trời, bởi vìphạm vào luật trời màbị giáng xuống trần gian.
Nói xong Lâm Vân rõràng thở phào nhẹ nhõm. Cuối cùng cũng tìm được cái cớ nửa giải thích nửa nói giỡn. Lấy cớ như vậy chắc chắn sẽ không aitin. Đồng thời người đó cũng hiểu làmình không có ýgiải thích.
- A,tôi vẫn chorằng anh làthần tiên, thật không ngờ đây làsự thật?
Hai mắt của Xung Hisáng lên, đột nhiên bắt lấy taycủa Lâm Vân,, chỉ sợ Lâm Vân tùy hứng bayđi.
Cái này cũng cóngười tinsao? Haimắt của Lâm Vân tối sầm, suýt nữa lại hôn mêbất tỉnh.
- Cô vẫn thật sự tinsao?
Lâm Vân mang vẻ mặt kinh ngạc nhìn Xung Hi,người phụ nữ này làm sao màtrí lực dường như cóchút côđơn lạnh lẽo vậy?
- Đương nhiên làtin, tuynhiên bây giờ tôi không hỏi anh. Đợi khivết thương của anhlành lại, tôi cóchuyện muốn nói. Ơ,đây không phải làđiện thoại tôi cho anh à.
Xung Hilấy điện thoại từ trong tayLâm Vân.
- Anh nói anhkhông cóđiện thoại, thế đây là gìhả? Hừ, anhnói dối tôi sao.
Xung Hikhông chút dodự dùng điện thoại của Lâm Vân gọi vào máy của mình.
Lâm Vân bất đắc dĩnhìn Xung Hi,lấy lại điện thoại của mình rồi không thèm để ýđến cô, nhắm tiếp tục trị thương.
Bangày sauLâm Vân đã hoàn toàn hồi phục sức khỏe, Xung Hivẫn chưa tìm được manh mối gìvề Mộ Dung gia. Lâm Vân không thể tiếp tục đợi được nữa, để lại choXung Himột bức thư rồi tự mình rời khỏi Thanh Hóa.
Nằm đây chờ đợi chibằng tự mình điHồng Kông tìm Đao Cửu. Về phần tấm bản đồ kiaLâm Vân vẫn không hiểu rõ là nóđã biến đinơi nào rồi.
Xung Himấy ngày naykhông cótâm tư gì ởlại công ty,nếu như không phải công tyvừa cónhiều chuyện được gây dựng lại, côquả thật không muốn tiếp tục ởlại công tynữa. Mỗi ngày chỉ mong về sớm để được nói chuyện cùng Lâm Vân, tính cách lạnh lùng banđầu bởi vìquan hệ của Lâm Vân, rõràng đã thay đổi rất nhiều.
Nhưng thay đổi của Xung Hichị Namnhìn thấy rất rõ, trong lão viện Xung giacủa đại tiểu thư này giấu một tình nhân, điều đó côbiết. Mỗi ngày khinhìn Xung Hivội vàng về nhà để anh anh em emvới tình nhân kia, côluôn muốn cười. Xung Hilạnh lùng cũng đã cóngười để thích, cái này trước đây đến nghĩ cũng không dám nghĩ. Từ sau khibiết trong căn nhà cũcủa Tiểu Hi cógiấu tình nhân, chị Namrất ít khi luiđến chỗ ởcủa Xung Hi.
- Tiểu Hi, saokhông dẫn bạn trai emtới đây? Để cậu ấy đến công tycùng làm việc?
Xung Hi damặt cũng không dày, lập tức liền đỏ lên. Rất nhanh muốn nói gìđó, tuynhiên nghĩ một chút lại không phản bác gì.
Thấy bộ dạng của Xung Hi,chị Namthầm than, trong lòng tự nhủ congái rơi vào bể tình thật khó cóthể dùng lẽ thường để nói chuyện.
Hôm naytâm tình của Xung Hilại cực kỳ tốt, bởi vì côbiết vệ sĩTiên Nhân của mình đã bình phục, chuẩn bị hôm naydẫn hắn điquán barTình Nhân uống một ly“Diễm Dương Băng”. Chonên sau khitạm biệt chị Nam, không thể chờ đợi được nữa màđẩy cửa phòng của Lâm Vân.
Căn phòng trống trơn khiến cô cómột loại dự cảm hụt hẫng, nhìn bức thư trên giường của Lâm Vân, cô cómột loại cảm giác, mình sẽ không còn được gặp lại vệ sĩLâm Vân của mình nữa rồi.
Babước làm hai đilên cầm láthư trên giường của Lâm Vân, vội vàng mở thư ra.
- Quen biết côtôi thấy rất vui, tôi điđây. Cảm ơn côthời gian vừa côđã chotôi nương nhờ. Về phần Mộ Dung giakhông tìm thấy thì không cần tìm nữa nhé, cólẽ không có giatộc này. À,quên mất nói với cô, tôi không phải làTiên Nhân gìcả, tôi chỉ làmột người bình thường thôi. Về sau códuyên chúng talại gặp lại nhé. Lâm Vân.
Một bức thư chỉ đơn giản vài từ rơi trên mặt đất, Xung Hingồi bịch xuống giường của Lâm Vân. Bỗng nhiên côcảm thấy rất vôlực, người như nhũn ra,tại saokhông nói lời nào đã đichứ? Mình tại saolại phải để ýđến người vệ sĩbình thường này? Câu nói kiacủa anh ta có ýgì? Lẽ nào chorằng mình mỗi ngày nói chuyện cùng anh ta làbởi vì anh ta làTiên Nhân?
Nhưng mình trước giờ chưa từng nghĩ như vậy, chỉ làthích nói chuyện với anh ta màthôi. Huống hồ sau khisự việc xảy ramình cũng chorằng lúc đó domình bị váng đầu, mới coiLâm Vân làTiên Nhân. Làm gì cóTiên Nhân nào như vậy chứ, huống hồ từ Tiên Nhân nói racũng quá hoang đường mà. Chỉ làkhông giải thích với anh ta màthôi, anh tahiểu lầm mình rồi. Còn nữa hóa ra anh tatên làLâm Vân, saocái tên này nghe quen thuộc thế?
Đúng rồi, mình cósố điện thoại của anhấy. Nghĩ đến đây côvội vàng gọi đến chiếc Vân Tinh Linh mà cô chohắn, tiếng chuông vang lên trên giường. Chiếc điện thoại này Lâm Vân căn bản không mang theo. Xung Hikhông chịu từ bỏ, tiếp tục gọi đến số điện thoại cũcủa Lâm Vân. Lần trước khimình phát hiện rađiện thoại của anh ta,thuận tiện dùng điện thoại của anh tagọi vào máy của mình, chonên cósố của anh ta.
May mắn làlần trước mình làm chuyện này, nếu không thì thực sự không tìm được người này. Nhưng âmthanh khiến côthất vọng lại vang lên, điện thoại vẫn làkhông nằm vùng phủ sóng.
Lâm Vân lần nữa đitới đỉnh núi Cương Sơn, không phát hiện được tung tích của tấm bản đồ. Tuybiết đây làmột vật vôcùng quý giá, nhưng xem ra nókhông códuyên với mình rồi.