Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Công Tử Điên Khùng Chương 283: Hiểu Lầm

Chương trước: Chương 282: Biến Cố



-Tấm bản đồ này ngươi lấy được từ đâu?

Tên đạo sĩ áoxám nhìn Lâm Vân như nhìn một người chết vậy. Ykhông biết người này gặp phải vận khí gì mà cóđược tấm bảo đồ như vậy. Ymuốn hỏi Lâm Vân lấy tấm bảo đồ ởđâu, để ytới chỗ đồ tìm xemcòn cóbảo vật nào khác không.

Lâm Vân nắm một viên linh thạch trong tay, tranh thủ thời gian hồi phục linh khí. Nên không trả lời tên đạo sĩ áo lamkia.

Tên đạo sĩ áo lamthấy Lâm Vân không trả lời, liền đitới trước mật của Lâm Vân, rồi vung kiếm lên. Không nói hailời một lần nữa đâm vào trái timcủa Lâm Vân.

Lâm Vân hừ lạnh một tiếng, giơ tayphóng raTinh Đao. Tên đạo sĩ áo lamkhông ngờ Lâm Vân bị thương vẫn còn lợi hainhư vậy, lập tức bị chém thành hainửa. Trước khichết, trong mắt cũng tràn đầy không camlòng giống như tay sưhuynh mà yvừa giết.

Thấy haitên đạo sĩđã chết, Lâm Vân mới thở phào một tiếng. Lần này hắn bị thương rất nghiêm trọng. Không thê rở bên ngoài chữa thương. Nhất định phải trở về. Nhưng không thể trở về nhà ởYên Kinh, màtrở về căn phòng màXung Hiđã để sẵn chohắn.

-Ủa, bản đồ đâu rồi?

Lúc này Lâm Vân mới phát hiện tấm bản đồ kiakhông thấy. Chỗ này ngoài mình và haitên đạo sĩvừa mới chết kiathì có aiđâu nhỉ? Vì saotấm bản đồ đã biến mất rồi?

Lâm Vân cẩn thận tìm tòi xung quanh, nhưng vẫn không thấy. Vừa rồi cũng không cócơn gió mạnh nào, chẳng lẽ nó cóthể tự động baymất?

Tìm một lúc lâu không tìm được, màLâm Vân đã cực kỳ mệt mỏi rồi. Không dám tiếp tục tìm kiếm nữa, thuận tay thulại haithanh kiếm của haitên đạo sĩkia, rồi phóng một mồi lửa biến haingười thành trobụi.

Vừa nãy kimquang phóng lên trời đã có haitên đạo sĩtìm tời. Lâm Vân không dám khẳng định lát nữa lại cóngười khác tới. Màhiện tại hắn đã suyyếu đến việc tự chữa thương cũng khó khăn. Tranh thủ thời gian lấy PhiVân Trùy ra,bước lên đó rồi bayvề Thanh Hóa. Nhưng tới nơi cũng đã là bagiờ sáng. Lâm Vân từ cửa sổ bayvào căn phòng, liền ngã xuống sàn nhà, trực tiếp hôn mêbất tỉnh.

Buổi tối Xung Hithường ngủ không sâu. Thanh âmLâm Vân ngã xuống sàn, cô tađã nghe thấy. Córất nhiều bảo vệ canh phòng khunhà này, chắc không cóngười lạ đivào. Nhưng thanh âmvừa rồi rất rõràng, hình như truyền tới từ phòng của taylái xeMộc Vân.

“Chẵng lẽ Mộc Vân đã trở lại?”

Xung Hingồi dậy, bật đèn lên rồi đitới phòng của Lâm Vân. Gõcửa nhưng không có aitrả lời. Xem ra làhắn chưa trở về. Liền thuận taymở cửa. Ánh trăng từ cửa số chiếu vào, Xung Hiliền nhìn thấy Lâm Vân nằm trên mặt đất, không biết sinh tử, liền kinh hãi thiếu chút nữa kêu lên thành tiếng.

Xung Hisửng sốt nửa ngảy, mới nhớ tới làphải dìu Lâm Vân lên giường rồi gọi thầy thuốc tới.

Nhưng Xung Hivừa mới chạm vào người Lâm Vân thì hắn đã tỉnh lại. Nhìn thấy làXung Hi,mới thở phào một hơi.

Xung Hithấy Lâm Vân đã tỉnh lại, trong lòng liền vuivẻ, thiếu chút nữa buông taylàm choLâm Vân rơi xuống mặt đất. Hiện tại tóc của tên Mộc Vân này đã cháy đen, quần áorách tung tóe. Hơn nữa ởngực hình như còn bị cái gìđâm vào, không biết cósâu không. Vết thương chồng chất như vậy màhắn còn cóthể chạy về một mình, không biết làđánh nhau với ai?Chẳng lẽ làLiên giasao?

- Anhnằm xuống đi, để tôi gọi thầy thuốc.

Xung Hinói xong, đang định về phòng gọi điện thoại.

-Không cần đâu.

Lâm Vân bắt lấy cánh taycủa Xung Hi,trong lòng tự nhủ, nếu gọi thầy thuốc không chừng mình thật sự mất mạng. Lâm Vân cũng không dám đem mạng nhỏ của mình giao chongười khác. Hắn không chorằng còn cóvị thầy thuốc nào biết trị cách trị liệu tốt hơn hắn. Màmình ởThanh Hóa đắc tội quá nhiều người, tính mạng ởtrong taymình vẫn làtốt hơn.

Xung Hikhông biết vì saoLâm Vân không cần thầy thuốc, nhưng vẫn đồng ýnói:

-Ừ, vậy thì tôi không gọi thầy thuốc nữa. Anhbuông taytôi rađi.

Cô takhông dám dùng sức giãy dụa, vìsợ động phải vết thương của Lâm Vân.

-Nhớ kỹ đấy, vôluận thế nào cũng đừng gọi thầy thuốc.

Nói xong câu đó, Lâm Vân lại hôn mêbất tỉnh.

Xung Hikinh hãi, vội vàng sờ mũi của Lâm Vân, phát hiện vẫn còn hôhấp. Tranh thủ thời gian lấy một chậu nước ấm, lau quamặt choLâm Vân. Nhưng vừa laumặt của hắn đã suýt nữa dọa cô tanhảy dựng. Nhìn kỹ lại thì mới biết người này hóa trang. Như vậy cái tên Mộc Vân cũng làgiả.

Sau khirửa sạch hóa trang trên mặt, Xung Himới phát hiện khuôn mặt của Lâm Vân rất dễ nhìn. Tuykhông phải làđẹp trai nhất, nhưng lại cómột mị lực rất hấp dẫn.

Thở dài một tiếng, không biết vì saoMộc Vân phải hóa trang. Nhưng cô tacũng không muốn tìm hiểu sâu. Nghĩ một lúc, vẫn làcởi áocủa hắn xuống.

Cơ thể rắn chắc cân xứng bạo lộ trước mặt Xung Hi.Xung Hisửng sốt một chút, người này sao cólàn datốt như vậy? Phồi hợp với khuôn mặt của hắn, quả thực làmột anhchàng cực kỳ đẹp trai. Liền vội vàng thuhồi lại tâm tư, cẩn thận lauvết máu trên người Lâm Vân. Lúc này mới phát hiện ravết thương xuyên thủng ngực.

Trông thấy miệng vết thương sâu như vậy, Xung Hisuýt nữa kêu ratiếng. Nhưng vẫn cố nhịn được. Sau khigiặt sạch sẽ quần áocủa Lâm Vân rồi hong khô, thì mặc lại chohắn.

Làm xong mấy việc này, Xung Hiđã chảy mồ hôi đầy trán. Trong lòng tự nhủ, saotrên thân thể người này cũng cómùi thơm nhỉ? À,đây không phải mùi thơm, mà làmột cảm giác tươi mát gìđó. Trên người của mình cómùi thơm, chỉ cóvài người làbiết. Còn phần lớn mọi người chorằng mình làphun nước hoa. Nhưng Xung Hitự biết, là cô tachưa baogiờ xịt nước hoa.

Hôm nay cô tamới phát hiện Mộc Vân cũng giống như mình. Trên người cóhương vị tươi mát tự nhiên. Chẳng lẽ hắn vàmình làcùng một loại người? Nhìn quần dài của Lâm Vân, cuối cùng làkhông códũng khí để cởi.

Hiện tại sắc mặt của Lâm Vân rất tái nhợt. Lúc Xung Hi laukhuôn mặt vàthân thể hắn,, hắn đã cảm nhận được. Hắn cũng minh bạch Xung Hiđã biết tướng mạo thật của mình,, nhưng hắn không cócách nào mở mắt. Hiện tại hắn cóthể làm, làcố gắng tụ kết tinh lực, thong thả chữa trị thương thế của bản thân. Nặng nhất vẫn làmột kiếm xuyên ngực kia.

Mà cônàng Xung Hi kialạ thật, lauxong thân thể của mình rồi còn không mặc áolại chomình, còn vuốt vemiệng vết thương kianửa ngày trời. Cái này làm choLâm Vân thực sự không nhẫn nhịn được. Cũng mayvề sau cô tamới mặc lại áo chohắn.

-Mộc Vân, anhrốt cuộc làloại người như thế nào? Saotôi không thể nhìn thấu anhnhỉ? Mà vì sao anhphải cần hóa trang?

Xung Hingồi ởbên giường Lâm Vân, nhìn chằm chằm vào hắn, lầm bầm nói.

Lâm Vân nghe thấy tiếng lầm bầm của Xung Hi,thiếu chút nữa buồn bực đến hôn mê. Cũng mayhiện tại hắn đã cóthể chậm rãi vận chuyển tinh lực chữa trị miệng vết thương. Không lâu sau, vìquá mức mệt mỏi, Lâm Vân đã lâm vào ngủ say. Tinh lực thì vẫn tự động chữa trị vết thương.

Xung Hikhông dám rời điLâm Vân. Tuynhiên cô ta cóthể thấy huyết sấc dần dần xuất hiện trên mặt Lâm Vân. Thương thế cóvẻ cũng đang chuyển biến tốt đẹp. Cô takhông dám rời đi, chỉ sợ vết thương có gìtái phát.

Xung Hi mơthấy một giấc mộng khá xalạ. Cô ta mơthấy mình đang nằm trong ngực của một người namnhân. Trong mơ, cô tađột nhiên nghĩ, khinào mình mới cóthể tìm được một người namnhân màmình yêu mến.

Nghĩ tới đây thì cả kinh, liền mở tomắt. Mới phát hiện mình đang nằm trong ngực của Lâm Vân, màhiện tại đã làbuổi sáng. Cô tasợ tới mức tranh thủ thời gian ngồi lên. Cũng mayLâm Vân vẫn đang ngủ, nên mới nhẹ nhàng thở ra.Nếu bị Mộc Vân biết mình ngủ thiếp trong ngực của hắn, chắc làmắc cỡ chết người.

Lâm Vân đương nhiên sẽ không tỉnh lại. Tinh lực của hắn càng ngày càng hùng hậu. Miệng vết thương nhờ được tinh lực vận chuyển, rất nhanh được chữa trị. Các vết thương do lábùa kiađập vào cũng không còn dấu vết gìcả.

Xung Hikhông dám nhìn Lâm Vân nữa, nàng sợ mình nhìn Lâm Vân màLâm Vân vừa lúc tỉnh dậy thì sẽ xấu hổ.

-Chị Nam?

Xung Hivừa mới mở cửa phòng của Lâm Vân đi rathì thấy chị Namđã đứng ởđó.

Tiếu Namchính làngười thân cận nhất của Xung Hi.Rất nhiều việc của Xung Hiđều giao choTiếu Nam đilàm. Nhưng hôm nayTiếu Namlại trông thấy Xung Hi,vốn không baogiờ thèm ngó tới các namnhân khác, rõràng đi ratừ căn phòng của taybảo tiêu kia.

-Tiểu Hi…

Tiếu Namngây ngẩn cả người, lại chỉ cómặc áongủ. Trên áongủ làvết máu, đây làchuyện gì? Ngó đầu nhìn vào căn phòng thì thấy taybảo tiêu còn đang nằm trên giường.

Xung Hi rõràng quađêm với một người bảo tiêu? Tiếu Namkhông dám tinvào mắt mình.

Xung Hikhông cócách nào giải thích rõràng với Tiếu Nam, vội vàng nói:

-Chị Nam, hôm nay emkhông tới công tyđâu. Chuyện của công tychị giúp emgiải quyết.

Nói xong, Xung Hivội vàng đivào nhà vệ sinh rửa mặt.

Tiếu Namcười cười, rốt cuộc đã có namnhân chinh phục được conbé. Cólẽ từ nayvề sau, Tiểu Hikhông còn phải mang theo bộ mặt lạnh như băng lúc trước nữa. Tuycảm thấy taybảo tiêu căn bản không xứng với Xung Hi,nhưng Tiếu Namđã cảm thấy yên tâm.

Xung Hiđã không còn nhỏ, sắp haimươi lăm tuổi rồi. Huống hồ chuyện của công tyđã đâu vào đó, con bénên tìm một chốn quytúc. Tuyngười đó không khiến mình quá hài lòng, nhưng chỉ cần Xung Hiyêu mến làtốt rồi. Con békhông thiếu tiền, cả giatộc cũng chỉ còn một mình conbé, không cần phải tìm một giađình môn đăng hộ đối.

Loading...

Xem tiếp: Chương 284: Giấu Tình Nhân Trong Nhà

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?

Vật chủ

Thể loại: Tiểu Thuyết

Số chương: 63


Túy Tâm Kiếm

Thể loại: Kiếm Hiệp

Số chương: 50




Tình Yêu Hài Hước Của Bảo An

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 50