Lâm Vân đột nhiên nghĩ tới một điều. Cônàng này không phài làngười ngungốc, lại thuộc tầng lớp thượng lưu của Thanh Hóa, cólẽ giatộc của cô takhông tầm thường. Nếu không thì nhờ cô tahỗ trợ tìm nhà Mộ Dung, đỡ chomình phải vất vả tìm kiếm?
Đúng rồi, Xung Hi?Chẳng lẽ làngười của giatộc họ Xung. Không phải Trịnh Mạt Thành đã nói Diêm gia vàXung gia là giatộc thế giavề thuốc Đông yđó sao? Cho dùnói Xung giađã xuống dốc, nhưng nhìn dáng vẻ của cô ta,hình như không giống một giatộc đã xuống dốc thì phải.
-Tôi nhớ rarồi, không phải cônói chỉ cần tôi giúp côđưa cô rangoài, côsẽ giúp tôi một việc phải không? Tôi không cần côgiải quyết về việc tên Liên Phấn Thành kia, màtôi nhờ côlàm việc khác, côthấy thế nào?
Lâm Vân đột nhiên đứng lại hỏi.
-Không cóvấn đề.
Xung Hi làngười rất quyết đoán, nghe Lâm Vân nói vậy liền lập tức đáp ứng. Cô tabiết rõhôm naynguy hiểm, vài người bảo tiêu rõràng còn chưa động thủ đã bị ámtoán, chứng tỏ những người này không phải làngười tầm thường. Ởđây càng lâu, càng bất lợi chomình. Chonên không dodự đáp ứng yêu cầu của Lâm Vân.
Lâm Vân sửng sốt một chút, thật không ngờ một băng mỹ nhân như vậy lại cóđầu ócquyết đoán. Nếu người khác đáp ứng rồi, vậy thì Lâm Vân đương nhiên lười nói nhảm. Nhấc chân bước đi, lần này không phải làhướng về cửa chính, mà làhướng về cửa sổ.
-Kỳ quái, đến bây giờ xecảnh sát còn chưa tới, chẳng lẽ không aibáo cảnh sát sao?
Lâm Vân lầu bầu nói.
-Tôi còn chưa bị giết thì chắc xecảnh sát sẽ không tới đâu.
Xung Hingoài ýđịnh trả lời Lâm Vân.
Lâm Vân đột nhiên ômlấy Xung Hi, laovọt tới phía trước babốn mét. Chỉ trong nháy mắt vài viên đạn đã găm xuống chỗ hắn vừa đứng.
- Anh cóthể tránh được cả viên đạn?
Ngữ khí của Xung Hikhông còn vẻ lạnh như băng nữa màtrở thành runrẩy. Trong lòng kinh hãi vôcùng.
Cô tathật không ngờ, một người lái xe cóthể tránh được viên đạn. Đó là cô tacòn chưa biết Lâm Vân không muốn dùng taybắt lấy đạn, nếu không thì không biết kinh hãi như thế nào.
- Có gìđâu, tôi chỉ dựa vào dự cảm màthôi. Lúc đó tôi cảm thấy nguy hiểm nên mới nhảy đi. Cũng không biết là cóđạn bắn ới.
Lâm Vân biết rằng nếu nói thật thì sẽ bị cô ta coi là maquỷ, chứ không phải làngười.
Nghe Lâm Vân giải thích như vậy, Xung Himới thở dài một hơi. Bởi vìchính cô tacũng thường thường cảm giác được loại nguy hiểm kia. Vừa rồi, lúc mất điện, cô tađã vô ythức trốn dưới gầm bàn, chonên mới tránh được làn súng bắn tới.
Lâm Vân ômXung Hivào người, đột nhiên cóchút kỳ quái. Không biết mùi trên cônàng này làmùi gì, thơm nhàn nhạt, nhưng tuyệt đối không phải làmùi nước hoa, màgiống như làmùi của mồ hôi. Chẳng lẽ đây làmùi thơm tự nhiên của cơthể. Một côgái có cómùi thơm tự nhiên như vậy, cólẽ trong một tỷ người cũng không cómột người như vậy.
- Maubuông tôi ra.
Xung Higiống như cảm thấy mình đang ởtrong ngực của Lâm Vân, liền dãy người nói.
- Côthực sự muốn tôi buông rasao? Tôi định nhảy xuống tầng đó, cô cóthể tự mình nhảy được không?
-Cái gì…
Tên này muốn nhảy từ đây nhảy xuống? Đây làtầng tám mà. Nhảy từ đây xuống thì còn gì làmệnh. Trong khoảng thời gian ngắn liền ngây người.
Lâm Vân đột nhiên nghiêng người một cái. Haitiếng đinh đương vang lên, đitheo là haithanh chủy thủ cắm xuống mặt đất. Đồng thời làvang lên tiếng kêu thảm thiết. Haikẻ đánh lén đã bị Lâm Vân đá văng racửa sổ.
THấy Xung Hi imlặng không lên tiếng, Lâm Vân lập tức nhảy rangoài cửa sổ.
-A….
Một cảm giác không trọng lượng khiến Xung Hikêu ratiếng. Cũng mayLâm Vân chỉ nhảy xuống lan can ởtầng bảy.
Xung Hithở phào một tiếng. Hóa ra làngười này chỉ nhảy xuống một tầng, mình còn tưởng rằng hắn nhảy luôn xuống. Tuynhiên từ tầng bảy tới tầng tám cách cũng khá xa,thân thủ của người này thật làtốt. Màmình cũng chưa từng gặp một người lợi hại như hắn. Đối phó với mấy tên ámsát kiarất nhanh gọn dứt khoát, không hề cóchút chần chừ nào.
Lâm Vân nghĩ thầm, nếu không có cônàng này vướng víu, thì mình đã sớm bay đimất tăm mất tích rồi. Tuynhiên còn cóviệc cầu cô ta,cũng không thể quá đắc tội. Lâm Vân nhảy xuống từng tầng một, rồi nhảy xuống mặt đất, vừa mới buông Xung Hi rađã cótiếng xecảnh sát vang lên.
-Không phải cônói một lúc sau xecảnh sát mới tới sao? Hiện tại mới cómười phút màbọn họ đã tới rồi kìa.
Lâm Vân nhìn Xung Hi,cười nhạo nói.
-Đèn trên tầng tám đã sáng.
Xung Hitrà lời đơn giản.
- Cô cómuốn đilên xemkhông?
Lâm Vân nhìn Xung Hi,trong lòng tự nhủ, chắc côgái này không điên cuồng đến mức muốn đilên.
-Không đi. Vừa rồi nếu không cóanh, tôi đã bị giết rồi. Lần này tới đây tôi cómang theo bốn mươi người bảo vệ. Không ngờ bọn họ lại vôdụng như vậy…
Xung Hikhông biết nhớ tới điều gì. Nói tới đây, sắc mặt liền thay đổi, không nói thêm nữa.
Lâm Vân thì nghĩ, đâu phải donhững tên bảo vệ kia vôdụng. Bởi vìphần lớn trong số chúng chính làthủ phạm tham gialần ámsát này. Tuynhiên, xemsắc mặt vừa biển đổi của Xung Hi, làbiết cô tađã đoán rađược.
- Anh córảnh không? Tôi muốn mời anhtới một chỗ để nói chuyện.
Thần sắc của Xung Hiđột nhiên trở lại bình thường.
-Có.
Lâm Vân cũng muốn hỏi Xung Hivài chuyện. Hỏi xemXung Hi cóphải làngười của Xung gia haykhông. Nếu như không phải, thì dù sao cô tacũng làdanh nhân của thành phố Thanh Hóa này, chắc chắn biết nhiều chuyện ởđây hơn mình.
- Anh cóđiện thoại không? Chotôi mượn một lát.
Xung Hinhìn Lâm Vân hỏi.
-Không có.
Lâm Vân đương nhiên sẽ không đưa điện thoại của mình cho côgái này. Bởi trong điện thoại của hắn toàn làsố tưnhân. Huống hồ, nếu không cóđiện thoại côgái này không biết đi muamột chiếc mới à?
Xung Hingạc nhiên. Hiện tại Vân Tinh Linh đang dần toàn cầu hóa, nên các điện thoại khác đều rẻ như củ cải vậy. Tuyngười này mình nhìn không thấu, nhưng cũng không giống như một người keokiệt. Saongay cả điện thoại cũng không muanổi. Nhưng vẫn nói:
-Vậy thì chúng ta đitìm một chỗ nói chuyện vậy.
Xung Hinói xong, liền dẫn Lâm Vân tới một quán bartên là‘Tình Nhân’. Lâm Vân vừa đọc đến tên quán barnày, liền cóchút ngạc nhiên, một người như Xung Hilại cóthể dẫn mình tới một nơi như vậy.
-Tôi muốn gọi điện thoại.
Xung Hitựa hồ không nhìn thấy tên quán barvậy. Vừa đivào đã trực tiếp hỏi nhân viên trong đó.
-Nếu như hiện tại côgọi điện thoại, tôi nghĩ chỉ cần baphút sau, bảo tiêu của côsẽ tới. Lúc đó tôi nghĩ chúng takhông cókhông gian để mànói chuyện.
Lâm Vân thấy Xung Hicầm một chiếc điện thoại Vân Tinh Linh, đang muốn gọi điện thoại, liền lên tiếng.
Xung Hisửng sốt một chút, đúng vậy, hiện tại gọi người nhà của mình cũng vôdụng. Nghĩ nghĩ, liền trả lại điện thoại chongười nhân viên. Nhưng trong lòng thì nghĩ, anhchàng lái xenày rốt cuộc làthông minh hay làđần độn? Vì saolúc thì thông minh, lúc thì lại ngốc đến mức không biết nói gì chophải?
- Anhmuốn uống gìkhông?
Xung Hinhìn Lâm Vân hỏi.
-Tôi làngười nhà quê, không biết nhiều thứ lắm. Côuống gìthì tôi uống cái đó.
Lâm Vân dứt khoát nói.
-Vậy thì cho hai lyrượu Diễm Dương Băng.
Nói xong, Xung Hidẫn theo Lâm Vân tới một góc vắng ngồi xuống. Rất nhanh, hai lyrượu đã được đưa tới.
Lâm Vân uống một ngụm, một cảm giác nóng bỏng vờn quanh trong miệng. Nhưng khinuốt vào lại cócảm giác lạnh như băng. Rượu này quả thực không tồi. Lâm Vân cũng làmột caothủ về phachế rượu. Nên ngay lập tức thưởng thức rađược sự đặc biệt của loại rượu này. Chỉ làkhông ngờ cônàng Xung Hicũng thích loại rượu như vậy. Khẩu vị thật làkhác người. Nghĩ tới đây, liền lộ ranụ cười kỳ quái.
Thấy Lâm Vân cười kỳ quái như vậy, Xung Hikhông biết nhớ racái gìđó, rõràng hỏi:
- Anhcười cái gì?
-Khẩu vị của côthật làkhác lạ…À không, tôi nói linh tinh màthôi. Cô cóchuyện gìmuốn nói với tôi thì nói đi.
Lâm Vân nhất thời buột miệng nói, liền xấu hổ chuyển chủ đề.
Nghe Lâm Vân nói vậy, sắc mặt của Xung Hi cóchút không cho làđúng, nhưng lập tức trả lời:
- À,tôi muốn biết anhbảo tôi giúp anhlàm việc gì? Còn cómột việc tôi muốn nhắc nhở anh. Tuythân thủ của anhkhông tệ, cóthể từ tầng tám nhảy xuống, nhưng như vậy chưa đủ để đối phó với Liên giađâu.
- Cóthể đối phó với Liên gia haykhông làchuyện của tôi, không cần côphải quan tâm. Tôi muốn nhờ côgiúp tôi tìm xem giatộc Mộ Dung đang ởnơi nào. Giatộc này hẳn là ởThanh Hóa, nhưng tội lại không tìm thấy. Tôi nghĩ, việc này chắc không cókhó khăn gìvới côchứ?
Lâm Vân uống một hơi hết sạch lyDiễm Dương Băng, cảm thấy vẫn chưa thỏa mãn.
Thấy Lâm Vân rõràng uống rượu như uống nước vậy, Xung Hihơi ngạc nhiên, rồi nói:
-Không cóvấn đề gìcả. Chỉ cần giatộc Mộ Dung còn đang ởThanh Hóa, thì tôi cóthể tìm ra. Tuynhiên, tôi cómột đề nghị, anh xemthế nào.
-Nói đi.
Lâm Vân xoay xoay cái ly,tựa hồ như đang suynghĩ gìđó.