DuQuân cũng phát hiện rangười lái xenày không giống tầm thường. Muốn nói luống cuống không nói lên lời, nhưng thần sắc của hắn cónửa điểm luống cuống nào đâu.
Lâm Vân đang chuẩn bị rời đi, nơi này không hề cóthông tinnào hữu dụng với hắn. Tiếp tục ngồi ởđây cũng không hề có ýnghĩa gì.
-Chị Hi,chị Quân, Linh Tố, bangười đều ngồi đây à.
Một người trẻ tuổi ănmặc gọn gàng lịch sự đitới.
-Chào cậu, thiếu giaThành. Cảm ơncậu đã tham giabữa tiệc sinh nhật của tôi.
DuQuân đứng lên nói câu cảm ơn.
Chu Linh Tố cũng đứng lên chào hỏi. Nhưng Xung Hithì không hề động đậy. Lâm Vân đương nhiên làcàng không động đậy. DuQuân và ChuLinh Tố bắt chuyện với y,thấy Xung Hivẫn ngồi, đành phải ngồi xuống.
-Vị này là?
Tay thiếu giaThành thấy Lâm Vân ngồi không nhúc nhích. Nhìn quần áocủa hắn rất bình thường, thậm chí còn làbộ quần áokém cỏi nhất trong này. Trong nội tâm rất căm tức, tên này làtên quái quỷ nào vậy, lại ravẻ kiêu ngạo như thế?
Lâm Vân không trả lời. Những người khác cũng không trả lời y. DuQuân thì chưa quen thuộc gìvới Lâm Vân. ChuLinh Tố lại không muốn đứng dậy giúp hắn giới thiệu.
Tuy nhiên đảo mắt đã cómột thanh âmvang lên từ phía saucủa thiếu giaThành:
-Thiếu giaThành, vị này làlái xecủa chị Giang Á.
Tào Kỳ vừa đitới đã châm chọc Lâm Vân.
“Hừ, lái xe màcũng trang bức nửa ngày. Một lái xethì có tưcách gìngồi đối diện với Xung Hi cơchứ. Chỗ ngồi đó phải do tangồi mới đúng”
Tay thiếu giaThành âmthầm nghĩ, nhưng bên ngoài vẫn nói:
- À,nguyên lai làlái xe,kính đã lâu, kính đã lâu.
Tên thiếu giaThành nói xong, liền dùng ánh mắt rahiệu chomột người namtử phía saulưng. Trong lòng yhiện tại rất tức giận. Một tên lái xethấy mình tới còn không tranh thủ thời gian chủ động nhường chỗ ngồi. Chứng tỏ hắn coithường mình. Hắn tưởng hắn là ai cơchứ?
-Mộc Vân, vị này chính làmột trong Lưỡng Long của Thanh Hóa, thiếu giaLiên Phấn Thành…
Chu Linh Tố nói vào taicủa Lâm Vân, còn chưa dứt lời đã bị cắt đứt.
-Lái xe,cậu đứng dậy nhường một chút, để chothiếu giacủa tôi ngồi ởchỗ này.
Một tên to caomột mực đitheo phía saucủa Liên Phấn Thành lập tức đitới, đến trước mặt của Lâm Vân nói. Đồng thời vươn bàn tay ra,muốn chộp vào bả vaicủa Lâm Vân.
Lửa giận của Lâm Vân bốc lên. Mấy tên chó chết này, tưởng lão tử dễ bị khidễ chắc? Lúc lão tử ngồi một mình ởđây cũng không thấy bọn mi đitới ngồi. Hiện tại đến đấy vài vị mỹ nữ thì lập tức giống như ruồi bọ cũng bám theo tới vậy.
Bả vai runlên, tên tokhỏe kiakhông giải thích được chụp hụt. Lâm Vân giơ chân lên rồi đạp một cái, rõràng đã đá baytên bảo tiêu kia ra 5,6mét. Ylập tức ngã xuống đất, nửa ngày cũng không đứng dậy được. Xem ra làbị thương không nhẹ.
Cơ hồ tất cả mọi người đều nhìn Lâm Vân, âmthầm tự nhủ, taylái xenày thật quá hung hãn.
Nói tới đây, Giang Áthấy người xung quanh đều đang nhìn mình, trong lòng rất hối hận vìđã mang hạng người này vào đây.
-Hắn chỉ làlái xe màtôi mới thuê, chứ không phải lái xechính thức của tôi. Tôi mặc kệ hắn.
Nói xong, Giang Ávội vàng chạy rađằng sau. Nàng biết vấn đề này mình không thể xenvào được. Thử hỏi xem, dám đánh người của thiếu giaThành sẽ cókết quả tốt sao?
Liên Phấn Thành lửa giận ngút trời . Ythật không ngờ tên lái xe kialại bưu hãn như vậy. đang muốn tiến lên quát lớn.
-Cút đi.
Lâm Vân lạnh lùng nhìn thoáng quaLiên Phấn Thành, chỉ nói một câu đơn giản.
Liên Phấn Thành tức giận đến phát run. Ởcả Thanh Hóa này, yđã khinào gặp một người kiêu ngạo như vậy? Một lái xecòn dám bảo mình cút đi. Liền không nhịn được, muốn bắt lấy Lâm Vân. Ythầm hận hôm naymình chỉ mang theo một bảo tiêu. Nếu không thì ycần gìphải tự thân động thủ.
Lâm Vân đột nhiên đứng dậy, bắt lấy ngực của Liên Phấn Thành, giống như xách một congà, xách ylên nói:
-Ngươi tên làLiên Phấn Thành phải không? Ta chongươi mặt mũi, màngươi lại không biết xấu hổ. Vậy thì đừng trách ta.
Nói xong, vung taytát vài cái. Đáng thương Liên Phấn Thành bị Lâm Vân liên tiếp tát chonhổ ranăm sáu cái răng, kèm theo cả máu tươi. Cái này còn chưa tính, sau khiLâm Vân tát xong, liền ném Liên Phấn Thành đi ra xa.Chỉ nghe thấy tiếng răng rắc truyền tới. Không biết làđã đứt một chân hay là haichân.
Mọi người trong phòng đều ngây người nhìn Lâm Vân.
Lâm Vân không để ýtới ánh mắt của những người xung quanh, đitới trước mặt Tào Kỳ. Một cước liền đá bayTào Kỳ lên. Rơi đúng vào bên cạnh của Liên Phấn Thành, đồng dạng vang lên haitiếng Răng rắc. Phỏng chừng haicái đùi cũng không giữ được.
“Lại cóngười dã mannhư vậy?”
Tất cả mọi người ởđây đều bị sự hung hãn của Lâm Vân làm chokinh trụ. Tuytrong mắt của bọn họ, loại chuyện này rất bình thường, nhưng không aitrong bọn họ cóthể làm công khai trong một cuộc tụ hội như vậy.
-Ngươi xong đời rồi. Ngươi chờ đấy, ngươi mà cóthể rakhỏi Thanh Hóa, thì taliền đổi thành họ của ngươi.
Liên Phấn Thành đau đến chảy mồ hôi đầy trán, chỉ vào Lâm Vân thét gào. Lúc này yđã quên mất cả việc giữ gìn phong độ.
-Hừ, lão tử không cần một đứa conkhốn kiếp như ngươi. Lần sauthấy mặt tathì tránh ra. May màtâm tình của lão tử hôm naytốt, không so đo gìvới ngươi. Lần sauthì sẽ không đơn giản như vậy đâu.
Lâm Vân hừ lạnh một tiếng nói.
Ngươi xung quanh bị những lời này của tên lái xelàm chođánh bại. Đánh gãy haichân của một trong Lưỡng Long Thanh Hóa, tát văng vài cái răng của y, rõràng còn nói là dotâm tình tốt. Nếu tâm tình của hắn không tốt, thì không biết hắn sẽ làm thế nào? Tuynhiên, tên lái xenày phỏng chừng xong đời rồi. Cólẽ hắn không biết thế lực của Liên gia ởThanh Hóa.
Chu Linh Tố cũng thật không ngờ Lâm Vân lại bạo lực như vậy. Đang muốn nói cái gìđó, thì đột nhiên đại sảnh tối thui, đèn điện xung quanh đều tắt.
Lâm Vân phóng thần thức rangoài, lập tức biết cóngười giở trò. Là haitên bảo vệ đã ngắt cầu dao. Không biết bọn chúng lànhắm vào ai.Nhưng đảo mắt Lâm Vân đã nhìn thây bọn chúng ngắm bắn về phía Xung Hi.
Bốn tên bảo vệ của Xung Hiđã đồng thời bị trúng đạn. Lâm Vân đang lolắng cónên cứu côgái băng giá màđã giúp mình giải vây này không. Thì phát hiện trong sát na cô tađã chui xuống cái bàn. Khiến Lâm Vân thiếu chút nữa cười ratiếng. Côgái này đúng làlạnh lùng như băng, nhưng không phải làngười đần độn. Biết làbọn chúng đang nhằm vào mình. Tuynhiên cảnh cô tanấp ởdưới cái bàn thật làkhôi hài.
Đèn vừa tắt, tiếng súng vang lên chỉ cách nhau vài giây màthôi. Với phản ứng của Xung Hinhư vậy, coinhư lànhanh. Nếu chậm một chút, không chừng cô tađã bị bắn trúng.
Lúc này tất cả mọi người trong đại sảnh mới lahoảng lên. Tràng diện cực kỳ hỗn loạn.
Lâm Vân đang chuẩn bị nhảy rangoài cửa sổ rời đi, chuyện này không hề cóquan hệ gìtới hắn, chonên hắn không muốn liên quan vào trong đó. Đang lúc hắn muốn rời đi, thì một mùi thơm nhẹ nhàng truyền tới. LàXung Hiđã chui ratừ dưới cái bàn rồi rõràng chạy tới núp saulưng hắn. Còn nắm chặt góc áocủa hắn nữa.
Không ngờ cônàng này lại lấy mình làm tấm mộc. Lâm Vân tức giận không làm gìđược. Muốn đi rangoài, nhưng Xung Hinắm lấy áocủa hắn, cũng đitheo.
- Cômuốn làm gì?
Lâm Vân đứng lại hỏi. tuybốn phía làtiếng kêu sợ hãi, nhưng thanh âmcủa Lâm Vân vẫn rất rõràng truyền tới taicủa Xung Hi.
- Cóngười muốn giết tôi.
Thanh âmcủa Xung Hi coinhư tỉnh táo.
-Tôi biết, nhưng cônắm lấy áotôi làm gì. Cũng không phải làtôi muốn giết cô.
Lâm Vân không có ýđịnh anhhùng cứu mỹ nhân nào.
Xung Hisửng sốt một chút. Trong lòng tự nhủ, nếu anhmuốn giết tôi, tôi cóthể nắm lấy áo anhsao? Tuynhiên vẫn nói:
-Chỉ cần anhdẫn tôi đi rangoài, baonhiêu tiền tôi cũng cho.
-Làm sao côbiết tôi cóthể dẫn cô đi rangoài?
Lâm Vân cảm thấy cônàng này thật làkỳ quái.
-Tôi cócảm giác anh làngười cóbản lĩnh. Màvừa nãy anhxuất thủ tôi cũng đã nhìn thấy. Mạng sống hiện giờ của tôi giao hết choanh. Nếu anhgiúp tôi, thì chuyện của Liên gia, tôi sẽ giúp anhgiải quyết. Xemnhư làgiao dịch công binh. Màtiền đương nhiên không phải làvấn đề.
Xung Hivừa nói xong, thì cóvài cỗ gió lạnh xông tới bên người cô ta.
Lâm Vân nhấc chân tung ravài cước. Mấy tên muốn tập kích Xung Hikia, còn chưa kịp vung daovề phía cô tathì đã bị Lâm Vân đá bay ravài mét. Liên tục làtiếng hét thảm vang lên, hiển nhiên làbị trọng thương.
“Lão tử đứng ởđây rồi màcũng dám đánh lén, quả thực mùmắt chó.”
-Lúc này chắc chắn cóngười maiphục ởcửa ravào. Hiện tại anh đi rađây không phải dính bẫy của bọn chúng sao?
- À.
Thanh âmcủa Lâm Vân giống như bừng tỉnh đại ngộ vậy, đứng lại hỏi:
-Vậy phải làm saobây giờ? Nếu không cô ởlại đây, tôi đi rangoài một mình. Chắc bọn chúng không gây hại chotôi đâu nhỉ.
Xung Hikhông biết nói gì chophải. Âmthầm suynghĩ, thân thủ của người này không tệ, nhưng đầu óc saolại giống câu ngu sitứ chiphát triển thế? Khó trách ngay cả Liên Phấn Thành cũng dám ratay.
Nhưng vẫn vội vàng nói ra:
-Hiện tại bất kỳ ai đi rangoài cũng làmục tiêu của bọn chúng. Những người này làm việc rất hung tàn.