Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Công Tử Điên Khùng Chương 233: Đây Là Cuộc Sống Sao?

Chương trước: Chương 232 (2): Chúng Ta Về Nhà Thôi



Tuy đã làtới giới hạn của một sao sơkỳ, nhưng Lâm Vân đột nhiên bộc phát tiềm lực toàn thân, mới tiến vào một saotrung kỳ, khiến thân thể bị nội thương không nhẹ. Thấy Hàn VũTích đã không cóviệc gì, tâm tình mới buông lỏng xuống. Sờ sờ khuôn mặt đầy sẹo của Hàn VũTích, đau lòng vìvết sẹo, rốt cuộc không duytrì được, đã nằm xuống ngủ.

Hàn VũTích ômlấy Lâm Vân trong ngực, trong lòng vuisướng không cócách nào diễn tả bằng lời. Ánh mắt nhìn về phía Lâm Vân như muốn hòa tanvào đó. Lâm Vân đã lâu rồi không được ngủ yên ổn, hiện tại nằm trong ngực của Hàn VũTích, mới cóthể ngủ ngon. Chỉ làbởi vìthời gian dài không ngủ đủ và lolắng, thần sắc cóvẻ tiều tụy.

Hàn VũTích nhẹ nhàng vuốt vekhuôn mặt của Lâm Vân, không biết chỗ mình tát anhấy còn đau haykhông? Đến hiện tại nàng vẫn không tinđược Lâm Vân đang nằm trong ngực của mình.

Bóng đêm được ánh trăng chiếu sáng càng thêm mông lung, Hàn VũTích cẩn thận ômlấy Lâm Vân. Thậm chí nàng cómột loại ảo giác, mình đang ôm anhấy sao?

Thật hay làảo?

Nhẹ nhàng cõng Lâm Vân lên, tựa hồ sợ làm tỉnh hắn, động tác rất nhuhòa. Một ngày không có ăncơm nên Hàn VũTích phải lung lalung layvịn Lâm Vân lên xeLại từng bước một, cẩn thẩn đưa hắn vào trong nhà.

….

Một giấc ngủ này của Lâm Vân rất dài. Hắn đã mơrất nhiều giấc mơ, màtoàn những giấc mơkhiến hắn không muốn tỉnh lại. Bởi vìhắn mơthấy mình đang nằm trong ngực của Hàn VũTích, trong nội tâm cả kinh, lập tức tỉnh dậy:

- VũTích?

Mở tomắt, Lâm Vân phát hiện mình đã thay một bộ đồ sạch sẽ. Còn đang được một thân thể mềm mại đầy hương thơm ômlấy. Lâm Vân vừa tỉnh dậy, Hàn VũTích cũng bị đánh thức. Nàng nhìn Lâm Vân trong ngực, nói:

- Anhđã khỏe hơn chưa?

- VũTích? Ngày hôm qua….

Lâm Vân thấy mình thật đúng lànằm trong ngực của Hàn VũTích. Trong lòng nói, không biết mình cólàm gì VũTích không? Là VũTích giúp mình tắm rửa sao? Như thế chẳng phải…

-Không cóviệc gì, từ nayvề sauchúng tasẽ luôn ởbên nhau, không baogiờ chia lìa.

Hàn VũTích yêu thương vuốt khuôn mặt của Lâm Vân.

-Chỗ này của anhcòn đau không?

Giọng nói vàánh mắt mang đầy vẻ nhutình.

Ngày hôm quanàng giúp Lâm Vân tắm rửa, thay quần áo, rõràng không cảm thấy ngượng ngùng gìcả.Nàng cảm thấy những việc này làviệc mình nên làm.

-Không đau, cảm ơn em VũTích. Chính làanh…

Lâm Vân xấu hổ phát hiện mình đang gối đầu lên ngực của Hàn VũTích, nên định dichuyển tránh ramột chút.

-Đừng cử động, anhcòn chưa khỏe.

Hàn VũTích thấy Lâm Vân muốn tránh ra,lại ômhắn vào, nhẹ nhàng nói.

Lâm Vân bị mùi hương mềm mại của xử nữ xông vào mũi. Huống hồ người ômmình lại là VũTích, người màmình ngày đêm thương nhớ. Cho dùLâm Vân làngười có ýchí kiên định như sắt thép cũng không cócách nào ngăn cản được dục vọng của đàn ông.

Hàn VũTích cũng cảm giác được sự biến hóa của Lâm Vân, khuôn mặt lập tức đỏ ửng, vội nói:

-Đừng cử động, đứa ngốc. Emnói rồi, emmuốn làm vợ của anh. Anhcòn chưa khỏe, đợi khi anhbình phục lại, chỉ cần anhkhông chê emxấu, chúng ta…

Thanh âmcủa Hàn VũTích càng lúc càng nhỏ, cuối cùng thì ngay cả nàng cũng không nghe thấy. Cũng maythính lực của Lâm Vân cực tốt, nghe vậy trong lòng rất ấm áp. Cứ như vậy ômHàn VũTích, lần nữa ngủ thật say.

Khi Lâm Vân tỉnh lại, thì không phát hiện Hàn VũTích bên người. Vội vàng ngồi dậy, mới phát hiện mình chỉ ngủ mười mấy tiếng, rõràng lại khôi phục gần đủ tuvị. Thử vận chuyển tinh lực trong người, không hề cótrở ngại gìcả. Màvết thương doThương Giác bổ một chưởng ở saulưng, luôn cócảm giác đau đớn, cũng đã không còn.

Quả nhiên làmột saotrung kỳ. Chắc là dotrong quá trình chạy đã tiêu haohết tinh lực, lại sử dụng một viên linh thạch, khiến thực lực bộc phát. Chuyện này rốt cuộc làphúc hayhọa? Mong rằng chuyện này chỉ diễn ramột lần thôi.

Lại nhớ tới VũTích, đang muốn xuống giường tìm thì Hàn VũTích đã đẩy cửa đivào.

-Vân…Anh đã khỏe hơn chưa?

Hàn VũTích không muốn tiếp tục gọi thẳng tên Lâm Vân, nhưng lại không biết gọi như thế nào chothân mật.

Lâm Vân nhìn Hàn VũTích, nàng mặc một bộ áomàu hống phấn, vàmột cái quần dài màu xanh nhạt. Tóc dài chạm vai, khiến Lâm Vân ngạc nhiên phát hiện, Hàn VũTích lần đầu tiên kẻ lông mày. Người congái làm đẹp vìngười mình yêu, cóphải đúng trong trường hợp này không nhỉ?

Cho dùkhuôn mặt cósẹo, cũng không cócách nào ngăn cản vẻ túlệ của Hàn VũTích. Vìnhìn sững sờ màhắn quên mất trả lời câu hỏi của nàng.

Hàn VũTích thấy Lâm Vân ngây người nhìn mình chằm chằm, trong lòng buồn bã, đitới trước mặt của Lâm Vân nói:

- Cóphải anhthấy emrất xấu phải không…

Lâm Vân phục hồi tinh thần, nắm lấy taycủa Hàn VũTích, không trả lời vấn đề của nàng, chỉ nói:

-Từ nayvề sauchúng tasẽ vĩnh viễn không chia lìa.

Hàn VũTích nghe vậy mới biết Lâm Vân không hề quan tâm tới tướng mạo của mình thay đổi như thế nào, liền cảm động laovào lòng của Lâm Vân. Ômchặt lấy hắn, một câu cũng không muốn nói. Động tác này đã thay câu trả lời, nàng cũng không muốn rời đihắn.

Hương vị trên người Lâm Vân khiến chonàng rất simê. Từng hồi ức bên cạnh Lâm Vân dần dần ùavề vàhợp làm một. Nàng đã suynghĩ vôsố lần, rốt cuộc lại cóthể nằm trong ngực của hắn. Thậm chí còn lần đầu tiên ngủ cùng với hắn. Hiện tại nhớ tới mới cảm thấy cóchút xấu hổ. Không biết khinào mình đã không còn ngượng ngùng khilàm những việc như vậy.

- Anhkhông để ýtới dung mạo của em,huống chi anhcòn cócách chữa trị khuôn mặt của emtrở về nguyên vẹn. Chẳng lẽ emquên lần trước anhgiúp emchữa trị sao? VũTích, emphải tintưởng anh.

Lâm Vân nói xong, nhẹ nhàng vuốt tóc của Hàn VũTích. Trong lòng đang suynghĩ cách đề xóa bỏ các vết sẹo trên mặt VũTích.

Kỳ thực hiện tại Lâm Vân hoàn toàn cóthể xóa bỏ những vết sẹo này. Không chỉ nói hắn đã một sao, cho dù làlúc mới chỉ cóTinh Hồn, hắn cũng cóthể làm được. Nếu như giúp nàng trị liệu xong, còn ănvài viên Dưỡng Nhan Hoàn thì càng thêm hoàn mỹ. Còn cóTrú Nhan Hoàn trong truyền thuyết, nhưng hắn chưa từng thấy qua.

-Ừ, em tintưởng anh.

Hàn VũTích tựa vào ngực của Lâm Vân, không muốn động đậy.

Sáng sớm làlúc tinh lực của Lâm Vân tràn đầy nhất, màHàn VũTích lại nhào vào trong ngực của hắn. Cảm nhận được hailuồng mềm mại trước ngực nàng, ởđâu còn nhịn được. Đang muốn bế Hàn VũTích lên giường, đột nhiên Hàn VũTích ngồi dậy, kêu lên một tiếng:

-Không tốt.

Rồi chạy vội rangoài.

Đảo mắt Lâm Vân đã ngửi thấy một mùi cháy khét phát ratừ phòng bếp. Sờ sờ cái mũi cười, trong lòng tự nhủ, đây là giađình sao?

Lâm Vân rửa mặt xong đi ra,thì Hàn VũTích đã nấu xong bamón ăn, một bát canh. Tất cả món ănđều cóớt cay. Lâm Vân biết Hàn VũTích không thích ăncay, nhưng nàng lại làm món ăn caynhư vậy, nhất định là vìmình.

-Kỳ thực hiện tại emcũng rất giỏi ăncay.

Hàn VũTích trông thấy Lâm Vân nhìn những món ăn caytrên bàn, vội vàng giải thích.

Lâm Vân không nói gì, chỉ đitới nhẹ nhàng kéo Hàn VũTích vào lòng. Vừa định nói gì, thì Hàn VũTích đột nhiên ômcổ hắn, một cái lưỡi ẩm ướt mà cóhơi ngốc tiến vào miệng của Lâm Vân.

Hai người hôn nhau một lúc lâu mới thở phì phò dừng lại.

Hì một tiếng, Hàn VũTích rõràng nở nụ cười, trên mặt còn đỏ bừng.

- Emcười cái gì?

Lâm Vân nhìn Hàn VũTích còn đang ômcổ mình, lại không biết nàng cười cái gì.

-Hóa ra anhcũng chỉ làhữu danh vôthực.

Hàn VũTích thấy Lâm Vân ngẩn người khinghe mình nói vậy, lại cười khẽ, nói tiếp:

- Anhhôn môi còn không bằng em,không phải trước kia anh làcông tử làng chơi sao?

-Kỳ thực, vừa nãy lànụ hôn đầu tiên của anh. Hắc hắc, emkhẳng định không tin.. Màcũng không nghĩ tới emlại mạnh mẽ như vậy…

Lâm Vân xấu hổ nói. Quả thực đây làlần đầu tiên hắn hôn một người phụ nữ. Lúc trước ởcùng với Thanh Thanh, haingười nhiều nhất lànắm taynhau màthôi.

Nghĩ tới Thanh Thanh, Lâm Vân cóchút sững sờ, nháy mắt lại âmthầm thở dài. Hắn biết cả đời này phỏng chừng sẽ không còn được gặp lại Thanh Thanh nữa. Không biết hiện tại nàng sống như thế nào. Mànguyên bản mình muốn tuluyện cả đời, thật không ngờ lại yêu VũTích.

Vũ Tích cũng làmột côgái tốt. Nếu cómột ngày nào đó, mình cóthể nắm tay VũTích vàThanh Thanh, cùng sống với nhau, cóphải làtrọn vẹn không. Nhưng như vậy thì chả phải mình quá tham lamrồi sao?

Hiện tại mình có tuvị một sao, nếu như không thể tiến thêm một bước nữa thì tuổi thọ của mình nhiều nhất là haitrăm năm. Ởmột nơi cólinh khí yếu ớt như Địa Cầu, nói tiến thêm một bước dễ dàng như vậy sao. Huống hồ hiện tại hắn còn phải cố gắng trợ giúp VũTích tuluyện. Hắn không muốn nhiều năm sau, nhìn thấy bạn đời của mình dần dần già đi. Nếu lànhư vậy, còn không bằng hiện tại rời điHàn VũTích, miễn phải chịu đựng cảm giác tương tưdài vôtận kia.

- Em tinanh. Em tinđây lànụ hôn đầu tiên của anh.

Hàn VũTích ngẩng đầu, conmắt ngập nước nhìn Lâm Vân, không chút dodự nói racâu tintưởng.

Lâm Vân cóchút kinh ngạc nhìn Hàn VũTích. Bất kỳ người nào cũng sẽ không tintưởng một tên hoàn khố lang thang của Lâm gialại lần đầu tiên hôn người khác. Nhưng Hàn VũTích thì một mực tinhắn. Từ ánh mắt của nàng cũng cóthể thấy được điều đó. Nàng nói những lời này không cóchút giả bộ haymất tự nhiên gìcả.

Loading...

Xem tiếp: Chương 234: Anh Thích Thì Cứ Sờ Đi

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?

Bí Mật Của Tomoko

Thể loại: Trinh thám, Xuyên Không

Số chương: 32


Tinh Linh Tuyết

Thể loại: Ngôn Tình, Xuyên Không

Số chương: 10



Lửa Lòng Nam Nữ

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 50


Nga My Kiếm Khách

Thể loại: Kiếm Hiệp

Số chương: 19