Hàn VũTích kêu lên một tiếng, những người xung quanh thấy vậy đều cách xanàng màđi. Nơi này làbệnh viện tâm thần, một nữ nhân suốt ngày đến đây nhìn đông nhìn tây. Thậm chí cóvài người suyđoán, cô ta cóphải làbệnh nhân trong bệnh viên trốn rakhông.
Người qualại bệnh viện Thanh Anvốn rất ít, trong bệnh viện lại không ngừng vang lên tiếng khóc vàtiếng cười to,khiến Hàn VũTích rất sợ vàbối rối. Nàng sợ, sợ Lâm Vân không quay trở về gặp nàng, thậm chí vĩnh viễn mình sẽ không còn gặp lại hắn.
Trời dần dần tối, mặt trời cũng bắt đầu lặn ởphương trời xaxôi.
Hàn VũTích nắm chặt quần áocủa mình. Hiện tại nàng chẳng những sợ, màcòn cực kỳ hoảng loạn. Hoàn toàn không biết nên làm saobây giờ. Hàn VũTích không ngừng tìm một chỗ caođứng để đón ánh mặt trời, nhưng mặt trời vẫn như vậy chậm rãi lặn xuống.
Nội tâm của Hàn VũTích cũng như mặt trời vậy, chậm rãi trầm xuống. Thậm chí nàng cảm giác Lâm Vân vĩnh viễn sẽ không trở về. Giọng nói trong lòng không ngừng trách móc nàng không sớm chết điđể gặp hắn, khiến hắn càng đicàng xa.
Hàn VũTích nhìn sắc trời dần dần tối, trái tìm cũng như phủ một màu đen. Khinàng đilên từ tầng haitới tầng sáu, vẫn không thấy chút ánh nắng mặt trời nào.
Nàng vẫn tự nhủ bản thân, bây giờ vẫn làngày haimươi mốt, chờ một chút, cólẽ Lâm Vân sắp tới rồi. Cứ một chút, một chút lại trôi qua….
Hàn VũTích đã leotới tầng caonhất, nhưng cửa sổ xung quanh đã chặn mất tầm mắt của nàng. Buổi tối của bệnh viện Thanh Anrất yên tĩnh, yên tĩnh khiến cholòng người phải hoảng hốt. Hiện tại Hàn VũTích rất hoảng hốt, nhưng nàng hoảng hốt là vìLâm Vân vì saocòn chưa tới. Thậm chí nàng đã trèo lên lối thoát hiểm để đilên tầng thượng của bệnh viện Thanh An.
Đi lên đây mới không có gìngăn trở tầm mắt của nàng. Nàng đã nhìn rõnhững ngọn đèn sáng từ các ngôi nhà xung quanh. Nhưng mặc chonàng nhìn thế nào, vẫn không thấy bóng dáng của Lâm Vân đâu cả.
-Lâm Vân…
Hàn VũTích đứng ởtrên sân thượng, thì thào nói.
Những lợn tóc của Hàn VũTích bị gió thuthổi bay, bám vào mặt. Cả người đều lung laynhư muốn ngã. Dưới bóng đêm côđơn tịch mịch như vậy, cả người nàng như muốn theo gió màđi.
“Lâm Vân chưa tới, mình thật làngốc, còn ởnơi này lãng phí thời gian làm gì. Nếu mình đitheo anhấy, cólẽ làđã tìm được rồi”
Hàn VũTích thật sự nhịn không được sự dày vòcủa côđơn, nàng chịu không được loại chờ đợi đến cháy lòng này.
Nàng đitới gần lan cansân thượng, nhìn ởphía xa xa,những ánh đèn phồn hoacủa thành phố kiakhông làm chonàng lưu luyến. Những thứ này không phải làcủa nàng, nàng chỉ muốn Lâm Vân màthôi. Tự giễu cười, trong lòng tự nhủ, còn không bằng từ nơi này nhảy xuống, cólẽ sẽ tìm được Lâm Vân.
…..
Lâm Vân dùng tốc độ cực nhanh phóng lên bến tàu. Một ítcông nhân đang dỡ hàng trên bến tàu nhìn thấy làmột cái bóng người từ xađang tới. Đảo mắt cái đã đitới trước mặt bọn họ. Còn chưa kịp phản ứng thì cái bóng lại biến mất vôảnh vôtung. Đám công nhân đều dụi dụi mắt, tưởng làmình gặp ảo ảnh.
Lâm Vân đã thitriển tinh lực của mình tới cực hạn, rất nhanh đã đitới quốc lộ. Lập tức ngăn cản một chiếc xehắn không muốn ngồi xe, mà làmuốn hỏi một chút về giờ máy bay.
-Muốn chết à?
Lái xetrông thấy Lâm Vân đột ngột chặn lại xecủa mình, khiến mình suýt nữa đâm vào hắn, không khỏi dừng lại, sauđó mở miệng mắng to.
Lâm Vân lười giải thích, chỉ làmở cửa xe,xách cổ áo, lôi tên lái xe rangoài, lạnh lùng hỏi:
-Đêm nay cómáy bayvề Phần Giang không? Màhôm nay làngày baonhiêu? Mấy giờ rồi? Trong bagiây màngươi không trả lời được thì đichết đi.
Hỏi xong, Lâm Vân nhìn chằm chằm vào tên lái xe.
Tay lái xethấy Lâm Vân rõràng cóthể xách cả người nặng gần một trăm cân của mình, nhẹ nhàng giống như xách một con gàvậy, đâu dám dodự, trả lời ngay:
Lái xecòn chưa dứt lời, thì đã phát hiện mình bị ném về trở lại chỗ ngồi, màngười khinãy đã biến mất vôảnh vôtung. Vội vàng nhìn bốn phía xung quanh, quả nhiên không thấy bóng người nào. Nếu không phải tổng đài gọi ykhông ngừng, thì ycòn tưởng gặp phải sự kiện linh dị.
Xoa xoalồng ngực, taylái xemới biết không phải làảo giác, thực sự cóngười vừa nắm lấy lồng ngực của mình. Taylái xesợ tới mức vội vàng khởi động xe đivề công ty.Không dám chở khách tiếp nữa. Haynói giỡn, gặp một chuyện như vậy còn cótâm tưlái xeđón khách sao?
Nghe thấy hôm nayđã làngày haimươi mốt, Lâm Vân cực kỳ sốt ruột. Hiện tại không cómáy bay, mà đi xethì sao cóthể nhanh bằng tốc độ chạy của hắn được.
Lần nữa vận chuyển tinh lực tới cực hạn, cả người giống như một cơn gió biến mất trên đường quốc lộ. Một đường chạy như điên về hướng về thành phố Phần Giang. Mặc dù tuvị của hắn chưa tới một saotrung kỳ, nhưng đã làmột sao sơkỳ điên phong, nên tốc độ nhanh hơn khichạy trong rừng rậm Amazon không ít.
Tuy nhiên, cứ liều mạng chạy như vậy, cho dù làmột saothì tinh lực vẫn bị tiêu hoanhanh chóng. Lâm Vân mặc kệ điều này, bốn giờ sauđã rời đi khuvực AnHuy. Mắt thấy tinh lực của mình đã sắp hết. Màmồ mồ hôi đã chảy ướt sũng cả quần áo.
Lâm Vân không chút dodự lấy ramột viên linh thạch, nắm trong tayrồi hấp thulinh khí. Tốc độ lần nữa được tăng lên, giống như một cái tàn ảnh, biến mất ởđường quốc lộ. Màcùng ngày đó, các camera giám sát giao thông cũng chỉ cóthể quay được vài cái bóng lờ mờ.
Hơn một tiếng sau, lúc linh thạch biến thảnh hạt bụi, Lâm Vân đã đitới Phần Giang. Tới Phần Giang, Lâm Vân không chút dodự chạy về hướng bệnh viện Thanh An.Hắn không biết Hàn VũTích cóchờ ởđó không. Nếu như nàng không có ởđó, thì hắn sẽ lập tức đitìm Mỹ Na.
Lâm Vân tintưởng, nếu VũTích yêu mình, nàng nhất định sẽ tới.
Lúc Hàn VũTích đang chuẩn bị nhảy xuống, đột nhiên cảm giác Tưởng Niệm cóchút nóng lên. Nàng dừng lại động tác nhảy xuống, màsờ Tưởng Niệm đeo trên ngực.
“Lâm Vân, là anhbiết emsắp đitheo anhsao?”
Hàn VũTích runrẩy cầm Tưởng Niệm. Thậm chí nàng còn cảm nhận được nhiêt độ của Tưởng Niệm đang dần dần tăng. Nhưng trong chớp mắt lại nghĩ đây làảo giác của mình.
“Là Lâm Vân sao? Hay là domình nghĩ quá nhiều về anhấy? Vạn nhất khimình nhảy xuống thì Lâm Vân lại xuất hiện thì sao? Hôm nay làngày 21,còn chưa tới 12hđêm. Cólẽ vài phút sau làLâm Vân tới.
“Mình không camlòng, mình còn chưa làm trọn bổn phận của một người vợ cho anhấy, mình muốn chờ anhấy, cólẽ chỉ một phút thôi, đúng, một phút thôi anhấy sẽ tới.”
Hàn VũTích cũng biết mình đang tự lửa dối bản than, nước mắt không ngừng rơi xuống Tưởng Niệm. Ngay lập tức bị Tưởng Niệm hấp thurồi càng ngày càng nóng.
Từng phút từng phút trôi qua, chođến khi 12hđêm, vẫn không thấy dấu hiệu gìcủa Lâm Vân cả.
Lâm Vân còn đang ởmột chỗ rất xabệnh viện Thanh Annhưng cũng cảm giác được sự tồn tại của Tưởng Niệm. Trong lòng rất là lolắng. Đã muộn như vậy rồi VũTích vẫn còn đợi mình.. Nàng thật ngốc a.Vận chuyển toàn bộ tinh lực còn lại, cả người như muốn baylên.
Vừa đitới gần bệnh viện Thanh An,đã nhìn thấy Hàn VũTích đứng trên trước lan cansân thượng. Còn chưa kịp gọi một tiếng, thì đã nhìn thấy Hàn VũTích nhảy xuống.
Lâm Vân bị dọa tới hồn phiphách tán, vận dụng hết cả tiềm lực của bản thân laotới, nhưng hắn biết đã không còn kịp nữa rồi.
Bỗng nhiên một cỗ tinh lực nóng rực xông vào đan điền của Lâm Vân, khiến tốc độ của Lâm Vân tăng lên gấp đôi bình thường, màvẫn còn không ngừng tăng lên .Ở thời điểm mấu chốt, Lâm Vân rõràng tấn cấp lên một saotrung kỳ. Vàvừa lúc tiếp được Hàn VũTích trước khinàng rơi xuống đất
“Thật lànguy hiểm”
Lâm Vân ômđược Hàn VũTích, trong lòng thở phào một cái, nhưng vẫn không nhịn được phn ramột ngum máu tươi. Máu tươi lập tức dính đầy ngực của Hàn VũTích. Rốt cuộc không kiên trì được liền têliệt ngã xuống.
-Mình đã chết rồi sao?
Hàn VũTích lẩm bẩm nói. Nhưng đảo mắt đã thấy Lâm Vân nằm bên người mình, toàn thân đều ướt đẫm, sắc mặt thì vàng như nghệ, đã hôn mêbất tỉnh.
Hàn VũTích lập tức ômLâm Vân vào trong ngực nói:
-Lâm Vân, anhlàm saovậy? Anhtỉnh lại đi, chúng tađều đã chết rồi sao…
Bỗng Hàn VũTích nhớ lại, lúc mình nhảy xuống thì Lâm Vân vừa tới rồi tiếp được mình. Nhất định là dolực rơi của mình quá lớn, khiến Lâm Vân bị thương.
-Lâm Vân, anhkhông saochứ? Đừng làm emsợ. Làm saobây giờ, emthật là ngungốc, vì saokhông đợi anhtới. Em…
Hàn VũTích hiện tại đã lục thần vôchủ. Chính mình ngày đêm trông mong, khiLâm Vân tới thì rõràng lại tại mình màkhiến anhấy bị thương. Nàng thực sự hối hận.
- Anhkhông sao, emkhông cần phải lolắng.
Lâm Vân đã tấn cấp tới một saotrung kỳ, vừa nẫy bộc phát toàn bộ tinh lực trong người, cũng maytiếp được Hàn VũTích, nếu không thì hắn sẽ hối hận muốn chết.
Hàn VũTích nhìn khóe miệng của Lâm Vân đầy máu tươi, liền lấy tay xoaxoa, cũng không nhịn được nữa, nước mắt rơi đầy trên mặt của Lâm Vân.
Lâm Vân muốn vươn taygiúp Hàn VũTích launước mắt, nhưng một chút khí lực cũng không có. Hàn VũTích cầm lấy taycủa Lâm Vân dán lên mặt của mình, nhẹ giọng nói: