Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Công Tử Điên Khùng Chương 232 (1): Chúng Ta Về Nhà Thôi

Chương trước: Chương 231: Suy Nghĩ Của Mỗi Người



Hai năm không dùng điện thoại, điện thoại của nàng đã không biết vứt điđâu rồi. Nàng đã quên người của Hàn gia, kể cả emgái Hàn VũĐình. VũĐình lấy đigiấy lyhôn của nàng, đến hiện tại nàng vẫn không cócách nào thathứ. Còn người trong nhà thì coinàng như một thức hàng hóa. Cói aiquan tâm tới suynghĩ của nàng không? Chonên nàng càng chán ghét bọn họ.

Nàng muốn dành mấy ngày còn lại để một mình chờ đợi Lâm Vân, không muốn aiquáy rầy. Kể cả TôTĩnh Như trong đó.

Tô Tĩnh Như đirồi, Hàn VũTích đivào căn phòng của Mỹ Na,chuẩn bị phủ bủi bặm nấm mốc trên chăn mền. Nhưng lại phát hiện chăn mền rất sạch sẽ. Điều này chứng tỏ Mỹ Nathường xuyên trở về phơi chăn mền. Chỉ làkhông biết Mỹ Nađang ởđâu.

Đi bộ lâu như vậy, Hàn VũTích cũng cảm thấy cóchút mệt mỏi. Nàng muốn nghỉ ngơi sớm, rồi ngày maitới bệnh viên Thanh An xemmột chút. Đề phòng Lâm Vân tới đó trước, mình lại không gặp được hắn.

Rũ cái chăn mỏng, thì lại phát hiện cómột bức thư rơi xuống đất. Hàn VũTích nhặt bức thư lên, làchữ của Mỹ Na:

-Chị VũTích, em vàLâm đại cađều rất khỏe. Lâm đại camở một công tylớn ởYên Kinh, chính làtập đoàn Vân Môn đó. Lâm đại canói với emrằng, công tynày cũng làcủa chị. Emthật sự cảm thấy vui chochị

-Chị VũTích thật biết nhìn người a.Chị không biết đâu, lúc trước khigặp Lâm đại ca ởYên Kinh, anhấy đẹp trai lắm. Embiết chị không phải vìLâm đại cađẹp trai màyêu anhấy, nhưng emvẫn muốn nói chị biết nhìn người, hìhì.

- Hainăm trước, khichị rời đikhông lâu, Lâm đại cacũng đã tới đây. Anhấy biết chuyện của chị xong rất làthương tâm, cũng rất phẫn nộ. Anhấy bảo emtới tập đoàn Vân Môn làm việc, còn anhấy thì đitới Hàn giagiúp chị báo thù.

- Em mơhồ nghe được vài tintức, cũng không biết làđúng haysai. Nghe nói Lâm đại cađánh gãy chân người của Hàn gia. Mà vichị, nên Lâm đại camới buông tha cho chacủa chị. Còn cóchính là, Lâm đại cacũng đitới Tần giacủa Yên Kinh, rồi đánh gãy chân của Tần Thăng.

-Lúc Lâm đại canghe emkể laichuyện của chị, anhấy thực sự đau lòng. Emcòn lần đầu tiên trông thấy Lâm đại carơi lệ, khiến emcũng không đành lòng nhìn. Đồ đạc trong phòng chị cólẽ là doLâm đại cacầm đihết rồi. Chỉ làkhông biết anhấy lấy đâu rachìa khóa để màvào.

- Sau khiLâm đại carời đi, emcòn gặp lại anhấy ởYên Kinh. Rồi từ lúc đó thì không nhìn thấy anhấy nữa. Anhấy đã vắng mặt công tygần hainăm rồi. Nghe emgái Lâm Hinh của anhấy nói là do anhấy đitìm chị, chỉ làkhông biết anhấy điđâu tìm chị.

-Về sau cómột lần Lâm Hinh nói Lâm Vân đitìm một người rất lợi hại trả thù. Nghe nói bản lĩnh của người kiarất lớn, còn làchưởng môn của môn phái truyền thừa nào đó. Emcũng không hiểu lắm, chỉ truyền đạt lại lời Lâm Hinh nói màthôi. Lâm Hinh lolắng Lâm Vân đitìm môn phái này. Nhưng emnghĩ, nếu Lâm đại cakhông tìm thấy chị thì anhấy sẽ trở về, nên chị không cần phải lolắng.

- Emthường trở về nhà cũđể xemchị đã quay lại chưa. Nếu nhìn thấy bức thư này thì chị nhớ gọi điện thoại lại cho emnhé. Còn nữa, chị đừng bỏ đilần nữa, bằng không Lâm đại catrở về tìm không thấy chị, anhấy lại thương tâm.

-Công tycủa Lâm đại cahiện tại rất phát triển. Chị đã biết nội y'Vân Tằm Miên' là doLâm đại calàm chưa? Hiện tại, Dưỡng Nhan Hoàn, Dưỡng sinh hoàn đều làsản phẩm của Lâm đại ca,cũng làsản phẩm chủ yếu của tập đoàn Vân Môn.

- Embây giờ làmột quản lýcủa phòng tài vụ của tập đoàn Vân Môn. Rất mong chị sớm quay về rồi tới công tylàm với em. Hìhì, từ nayvề sauchị chính làmột tiểu phú bàrồi!. Chị về sớm nhé, chúng emđều rất nhớ chị. Mỹ Na!

Hàn VũTích buông bức thư xuống, haimắt đã sớm đẫm lệ.

“Lâm Vân, embiết là anh cóthể làm mọi chuyện. Nhưng chỉ mong anhngàn vạn lần đừng đibáo thù. Emchỉ muốn anhtrở về bên em làđược rồi. Emcũng không cần làm tiểu phú bà gìcả, chỉ cần ởbên cạnh anh làđược”

“Khó trách lần trước Lâm Vân không tìm mình. Nguyên lailúc Lâm Vân trở lại thì mình đã đi. Thật làhối hận, nếu lúc đó mình không đivội vã, thì đã cóthể gặp lại Lâm Vân rồi không?”

“Nhưng không biết Lâm Vân gặp môn phái kia cógặp nguy hiểm không? Vì saohơn một năm rồi chưa cótrở về? Tĩnh Như nói Lâm Vân đã trở lại một lần, hẳn làlúc Lâm Vân trở lại tìm minh”

Hàn VũTích đột nhiên rùng mình một cái, trong lòng cómột dự cảm không tốt. Lâm Vân đitìm môn phái kiabáo thù đã lâu như vậy không cótrở về. Nếu anhấy báo thù xong thì ítnhất cũng phải quay lại nói với Lâm Hinh một tiếng mới đúng. Chả lẽ anhấy xảy rachuyện gì? Hàn VũTích càng nghĩ càng cảm thấy sợ hãi, không dám nghĩ tiếp nữa.

Nàng biết rõ, chỉ cần Lâm Vân còn sống, mà anhấy quan tâm tới emgái của anhấy như vậy. Muốn làm xong việc rồi đitìm mình, nhất định làmuốn trở về chào hỏi với emgái anhấy một câu. Nhưng sự thật làLâm Vân rời đikhông có tintức. Lâm Vân cóxảy rachuyện gìkhông? Nếu như Lâm Vân xảy rachuyện, cũng đã hainăm rồi, mình sống trên thế giới còn có ýnghĩa gìnữa? Mình đau khổ chờ đợi vài năm chẳng lẽ lại cókết quả như vậy?

Hàn VũTích thật sự khống chế không nỏi suynghĩ miên man, lại thỉnh thoảng anủi bản thân, làLâm Vân không xảy rachuyện gì.

“Mình phải tintưởng anhấy. Vài ngày nữa làmình cóthể gặp lại Lâm Vân rồi, ngày đó anhấy chắc chắn sẽ trở lại. Anhấy không thất hứa đâu, sẽ không…”

“Nhưng nếu Lâm Vân không trở về?”

Hàn VũTích không muốn nghĩ tới điều này nữa. Nàng thà rằng chờ đợi trong lolắng, còn hơn lànghĩ tiếp. Trong thời khắc này, nàng chỉ muốn thời gian trôi chậm hơn, để mình cóthêm thời gian để chờ đợi. Đừng để đến ngày đó lại không nhìn thấy bóng dáng của Lâm Vân đâu cả.

Mà Dưỡng Nhan Hoàn màcác bạn học suốt ngày thảo luận không ngờ lại doLâm Vân làm. Mình cũng phải nghĩ tới điều này sớm mới đúng. Một thứ oanh động như nội y'Vân Tằm Miên' như vậy, ngoại trừ Lâm Vân ra,còn có ai cóthể làm được?

Mấy ngày kế tiếp, ngày nào Hàn VũTích cũng đitới bệnh viện Thanh An,rồi ngơ ngác nhìn vào bệnh viện. Nàng sợ vạn nhất Lâm Vân trở về sớm lại không trông thấy mình. Mình ởchỗ này chờ anhấy, nếu anhấy trở lại khẳng định sẽ thấy mình. Anhấy tuyệt đối không lừa gạt mình. Anhấy đã nói ngày haimươi mốt sẽ trở về, thì sẽ không kéo dài tới ngày haimươi hai.

Trước đây vìmình không tin anhấy màhiểu lầm anhấy rất nhiều. Hàn VũTích đã âmthầm thề trong lòng, từ nayvề sau, vôluận Lâm Vân nói cái gì, nàng cũng đều tintưởng.

Nghĩ tới lần trước đưa Lâm Vân trở về từ bệnh viện này. Tuyđã trôi qua banăm, nhưng lại giống như ngày hôm quavậy. Hôm đó, bác gái chăm sóc choLâm Vân đã nghi ngờ Lâm Vân khỏi bệnh, vậy màmình lại không tintưởng bàấy. Khibiết thì cũng đã quá muộn.

….

Hiện tại Lâm Vân cực kỳ sốt ruột. Mặc dùtên râu quai nón rất biết điểu khiển tàu để tránh điđội tuần tra, nhưng chỉ được một ngày, lại gặp phải tàu tuần racủa Đài Loan ởgần đảo Peng chặn lại.

-Làm saobây giờ?

Tên râu quai nón hỏi Lâm Vân. Trốn tránh một conthuyền thì không sao, nhưng nếu như gây sự với tàu tuần trathì sẽ kéo tới một đống tàu tuần trakhác.

-Không phải lolắng, cứ tiếp tục tăng tốc về phía trước.

Lâm Vân lạnh lùng nói. Hắn không quan tâm thuyền hải tặc này cóbị bắt haykhông, hắn chỉ quan tâm cóthể kịp trở về gặp VũTích haykhông màthôi. Đáng tiếc một chiếc điện thoại của mình đã hết điện, không thì đã gọi về báo bình anrồi.

Quả nhiên tàu tuần tra rahiệu chotàu hải tặc dừng lại để kiểm tra. Nhưng một lúc sautàu tuần trathấy contàu kiakhông có ýdừng lại màtăng tốc độ, liền lập tức đuổi theo.

-Tôi đề nghị lái thuyền cập bờ ởvịnh Ngưu Đấu, chỗ đó tương đối gần đây.

Râu quai nón thấy vẻ mặt lolắng của Lâm Vân, màlại cóthuyền phòng hộ đằng sau. Trong lòng cũng rất làsốt ruột. Bởi vìnếu bị bắt, Lâm Vân cóthể vỗ mông rời đi, còn mình làm sao cóthể thoát được.

Hiện tai, lựa chọn duynhất là mauchóng lên bờ, chotên Sát Thần này đivào đất liền, còn mình cóthể tiếp tục chạy trốn.

-Nếu cóbến bờ nào gần đây thì đinhanh lên, đừng nói phí lời nữa..

Lâm Vân nhìn chằm chằm vào một bến tàu đã mơhồ nhìn thấy, trong lòng lolắng vạn phần.

Lúc bến tàu còn cách hơn 1km, Lâm Vân dột nhiên ném một cái bàn đạp vào trong nước, rồi nhảy lên cái bàn đạp, phóng về bến tàu kia.

Hai tên hải tặc dụi dụi conmắt, còn tưởng mình nhìn lâu. Một lúc lâu mới nhớ tới làmình phải điều khiển tàu chạy trốn.

Mỗi ngày Hàn VũTích đều đitới bệnh viện Thanh Antừ sáng sớm, liên tục trong một tuần. Nhưng nàng vẫn chưa nhìn thấy bóng dáng của Lâm Vân, vìvậy chỉ cóthể anủi bản thân. Cólẽ ngày maiLâm Vân sẽ trở lại.

Nhưng hôm nayđã làngày 21tháng 9, làthời gian ước định của nàng vàLâm Vân. Trời còn chưa sáng, VũTích đã tới bệnh viện Thanh Anrồi.

Nhưng một mực đợi chotận buổi trưa, vẫn không thấy Lâm Vân đâu cả. Hàn VũTích càng đợi càng sợ hãi. Nàng thực sự sợ hãi Lâm Vân không đến. Thậm chí trong lòng còn cómột thanh âmkhác đang gọi

“Đồ ngốc, hắn sẽ không đến đâu, ngươi đợi cũng bằng thừa. Đừng ngunữa, gần hainăm rồi hắn đã trở về lần nào chưa….”

Loading...

Xem tiếp: Chương 232 (2): Chúng Ta Về Nhà Thôi

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?



Ác Nữ Vương Phách Lối

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 10


Lời Nguyền Mỹ Nhân

Thể loại: Ngôn Tình, Truyện Ma

Số chương: 11


Vô Thiên Đế

Thể loại: Xuyên Không, Huyền Huyễn, Tiên Hiệp

Số chương: 51