-Cứ cách vài ngày emlại tới nơi này ngồi một lúc. Không ngờ lại gặp lại chị ởđây, thật sự là maymắn. Chị cóbiết Lâm Vân đã trở về Phần Giang rồi không…
Tô Tĩnh Như thấy Hàn VũTích không nói lời nào, liền chủ động nói ra.
-Lâm Vân đã trở lại…
Thanh âmcủa Hàn VũTích runrẩy, đột nhiên đứng lên nói.
-Đúng vậy, anhấy đã trở lại. Nhưng emchỉ nghe nói anhấy trở lại màthôi, chứ chưa thấy mặt. Lần trước emnghe nhân viên trong công tycủa emnói làLâm Vân muamột bộ quần áocủa công ty.Nhân viên bán hàng còn lấy thừa của anhấy chín mươi nghìn nguyên đây này. Chỉ là emmột mực không gặp được anhấy. HIện tại cũng nhanh hainăm rồi.
Tô Tĩnh Như biết Lâm Vân trở về Phần Giang làlúc trước nghe Đường Tử Yên nói trong điện thoại.
Nhưng nàng đitới Phần Giang lại không gặp được hắn. Thậm chí nàng cũng đã tới sơn trang Hoàn Hồ hỏi thăm, vẫn không cóbất kỳ tintức gìcủa Lâm Vân. Chỉ biết một điều làđịa vị của Lâm Vân ởLâm giađã thay đổi hoàn toàn. Từ một thiếu giahoàn khố aitrong dòng họ cũng coithường, thì nayđã trở thành nhân vật chạm tay cóthể bỏng.
-Nhanh hainăm rồi? Nhanh hainăm…
Hàn VũTích lẩm bẩm nói, rồi ngồi xuống. Lúc đó mình vẫn còn đang ởPhần Giang, vì sao anhấy không đến gặp mình? Chẳng lẽ anhấy không muốn gặp lại mình sao?
Không, tuyệt đối sẽ không. Hàn VũTích lập tức chối bỏ suynghĩ này. Nàng đã từng nói qua, sẽ không hoài nghi Lâm Vân nữa. Lúc ấy hắn nhất định cóviệc gấp, muốn làm xong mới trở về gặp mình, nhưng về saumình lại rời đi. Nhất định lànhư vậy. Nghĩ tới đây, nàng rất hối hận vìquyết định ra đilúc đó, nếu biết vậy thì không đirồi.
Tô Tĩnh Như thấy Hàn VũTích cúi đầu trầm mặc không nói, cũng không lên tiếng. Nhưng khinhìn thấy trên mặt bàn chỉ cómột đĩa cásả ớt, lập tức nhớ tới lúc trước mình vàLâm Vân ăncơm ởchỗ này, Lâm Vân đã gọi món đó.
Chắc đây cũng làmón ăn màLâm Vân đã gọi khi đicùng với chị VũTích. Nhưng ăncơm cũng không thể chỉ gọi một món a
-Chị VũTích, nếu không chúng tagọi thêm vài món rồi ăncơm nhé?
Tô Tĩnh Như thấy Hàn VũTích không chú ýtới lời của mình, đành phải hỏi lại.
Hàn VũTích nhìn thoáng qua TôTĩnh Như, suynghĩ giống như cóchút rời rạc, thật lâu mới lên tiếng:
-Ngày đó làmột ngày chị hạnh phúc nhất. Lúc chị vàLâm Vân tới đây dùng cơm, Lâm Vân đã gọi một bàn thức ăn. Ngoại trừ đĩa cátiêu sả ớt ra,thì toàn làmón màchị thích ăn…
-Chỉ cómón cátiêu sả ớt này là anhấy thích. Chính làchị còn đoạt món ăncủa anhấy. Hiện tại chị rất hối hận vìđã làm như vậy. Anhấy đã gọi toàn món chị ưathích như vậy rồi. Mà anhấy khẳng định không thích ănnhững món thanh đạm kia. Bữa ănđó làchị mời anhấy, nhưng anhấy lại trả tiền…
Nói tới đây, Hàn VũTích không khống chế được tâm tình, nằm xuống bàn khóc.
Tô Tĩnh Như vội vàng anủi:
-Lúc ăncơm, namnhân trả tiền làchuyện bình thường, chị không cần phải longhĩ như vậy.
-Nhưng emkhông biết, anhấy không cótiền, tiền anhấy kiếm được đều lànhặt đồ bỏ đirồi bán. Em cóbiết để được batrăm nguyên phải nhặt baonhiêu thứ không? Emkhông biết, nhưng chị biết. Về sauchị dùng một tuần nhặt chai lọ bỏ đi, cũng chỉ bán được cómột trăm nguyên màthôi. Anhấy cósố tiền dó, nhất định làphải ănmặc tiết kiệm lắm mới dành dụm được. Anhấy làmột người cóngạo khí. Mặc dùbạn của anhấy làngười cóiền, nhưng chị nghĩ anhấy nhất định sẽ không hướng bọn họ vaytiền.
-Số tiền mà anhấy tiết kiệm, không camlòng dùng tới, lại vìchị màdùng hết. Anhấy muamột cái gối dựa chochị, mời chị một bữa cơm, lại giúp chị muacái dây vòng. Số đó gộp lại cũng phải hơn tám trăm nguyên. Màquần áotrên người anhấy còn không tới một trăm nguyên, lại cóchỗ rách nát. Để cósố tiền đó anhấy phải nhặt đồ bỏ đi baonhiêu lâu? Hôm đó anhấy chắc làrất đói bụng, nhưng chị lại đoạt đồ ăncủa anhấy.
-Đó cũng làngày sinh nhật của chị, dochị không nhận được quà tặng của anhấy màtrong lòng ủy khuất. Nhưng ngay cái đêm đó, anhấy lại làm chochị một món quà chỉ có duynhất trên thế giới. Lúc anhấy lấy racái dây vòng, làchị biết anhấy nhớ rõngày sinh nhật của chị. Chị đã khóc, bởi vìđó làmón quà sinh nhật tốt nhật màchị đã được nhận.
- LàLâm Vân đưa chochị…
Hàn VũTích nói tới đây, vuốt Tưởng Niệm trên ngực. Nghĩ tới sắp được gặp lại Lâm Vân, trong lòng nàng chỉ có vôtận ônnhu.
Tô Tĩnh Như nhìn Hàn VũTích thỏa mãn vuốt vòng cổ, trong lòng suynghĩ.”Lâm Vân không cóliên quan gìtới mình, chỉ làcứu mạng mình một lần màthôi. Màmình cótình cảm với hắn làtương tư màthành. Tình cảm hiện tại của mình làsùng bái hay làcảm kích hắn? Cólẽ domình chưa được gặp một người namnhân nào khác vĩđại hơn hắn, nên mới có suynghĩ như vậy? Nhưng trên thế giới này, còn có ai vĩđại hơn hắn sao?”
Nếu Lâm Vân cũng đối đãi với mình như với Hàn VũTích, chính mình sẽ như thế nào? Thầm thở dài một tiếng, cónhiều thứ, dùliên tưởng đến mấy, cũng không thể thành hiện thức. Lúc mình cầm Tưởng Niệm trong taycũng rất làyêu mến. Đáng tiếc nókhông thuộc về nàng.
Nguyên laichiếc vòng độc nhất vônhị này là doLâm Vân làm tặng chovợ của hắn. Thật làhâm mộ. Lần nữa thở dài, TôTĩnh Như nhìn chằm chằm vào vòng cổ rên ngực của Hàn VũTích, rõràng sững sờ.
-Chị trở về làgặp Lâm Vân sao?
Tô Tĩnh Như nhìn Hàn VũTích hỏi.
-Ừ, chị sắp gặp lại anhấy rồi, hiện tại chị cảm thấy rất vuivẻ, chị..
Hàn VũTích nói tới đây làdừng lại. Bởi vìnàng sợ mình ngày đêm thương nhớ, cuối cùng lại không nhìn thấy Lâm Vân.
Tô Tĩnh Như minh bạch tâm tưcủa Hàn VũTích. Tuytâm tình cóchút buồn bã, nhưng vẫn lên tiếng anủi:
-Lâm đại cađã nói trở về gặp chị, vậy thì anhấy nhất định sẽ trở lại. Anhấy sẽ không lừa gạt chị đâu. Hơn nữa emcảm giác được Lâm đại cacũng rất nóng lòng gặp lại chị. Chị phải tintưởng vào anhấy, tintưởng vào chính mình.
-Chị sợ…
Hàn VũTích nói được haichữ, đột nhiên cảm giác, chuyện này cóthể nói chongười khác nghe sao? Chỉ cần nói choLâm Vân nghe làđược rồi.
Tô Tĩnh Như biết Hàn VũTích lolắng cái gì, muốn nói lời anủi, nhưng lại không tìm được lời nào phù hợp. Dù saohơn hainăm rồi nàng mới gặp lại Hàn VũTích. Màchiếc vòng cổ kiavốn trong taymình, hiện tại lại ởtrên cổ của Hàn VũTích.
Nàng rất muốn Lâm Vân cũng làm chomình một cái vòng cổ như vậy. Nhưng Lâm Vân tốn nhiều tâm tưlàm cái vòng cổ như vậy, làđể tặng chovợ của hắn. Còn mình đâu là gìcủa hắn, hắn có lý dođể làm vòng tặng mình sao ?
Hàn VũTích nhìn TôTĩnh Như. Một người thông minh như nàng, saokhông biết TôTĩnh Như đang suynghĩ cái gì. Nàng còn biết Cam Daocũng cótình cảm với Lâm Vân. Đột nhiên Hàn VũTích cócảm giác rất hạnh phúc, bởi vìtrong lòng Lâm Vân chỉ cónàng màthôi
Tô Tĩnh Như cũng làmột côgái cótâm tưtinh tế, nàng nhìn biểu lộ hạnh phúc của Hàn VũTích làhiểu. Ánh mắt cóchút ảm đạm, chuyển chủ đề khác hỏi:
-Chị VũTích, nếu không gọi thêm vài món rồi chúng tauống chút rượu nhé.
Hàn VũTích ngẩng đầu nhìn TôTĩnh Như nói:
-Thôi, chị ănmột món làđủ rồi. Nếu emmuốn ănthì cứ gọi đi. Về uống rượu, Lâm Vân không ởđây, chị không muốn uống.
Nghe Hàn VũTích nói như vậy, TôTĩnh Như cũng làrất bất đắc dĩ. Đành phải gọi haibát cơm. Thức ănthì vẫn làđĩa cátiêu sả ớt. Vìkhông chịu được cay, nên haingười vừa ănvừa đổ mồ hôi, nước mắt chảy quanh.
-Khó trách Lâm Vân chỉ thích ăncay. Bởi ăn cayxong, dưvị của nóvẫn còn..
Hàn VũTích buông bát xuống, nhìn TôTĩnh Như ănvất vả như vậy cũng biết cô bénày ănkhông được cay.
-Gộp số lần ănớt trước kiacủa emlại cũng không bằng ănmột bữa hôm nay. Thật là caychết mất.
Tô Tĩnh Như uống vài ngụm nước, vỗ ngực nói.
-Chị phải điđây, Tĩnh Như, tạm biệt em….
Hàn VũTích ănxong định chào từ biệt TôTĩnh Như.
- Emcũng xong rồi, nếu không để emtống chị trở về. Chị đang sống ởđâu?
Tô Tĩnh Như vội vàng hỏi.
-Cũng được, vậy thì cảm ơnem…
Hàn VũTích tự nhủ, đinhờ xecủa TôTĩnh Như cũng tốt, đỡ phải chờ xe
Đưa Hàn VũTích trở về khuchung cư, bởi vìHàn VũTích không mời TôTĩnh Như vào nhà. Nên tuy TôTĩnh Như rất muốn xemchỗ ởcủa Hàn VũTích, nhưng cũng đành phải thôi.
Hàn VũTích cũng có ýđịnh mời TôTĩnh Như vào nhà, nhưng hôm naynàng mới chuyển về, ngay cả chén nước đều không có, thì saomời khách được. Mànàng cũng không muốn TôTĩnh Như quấy rầy cuộc sống yên tĩnh hiện tại.