Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Công Tử Điên Khùng Chương 230: Cá Tiêu Sả Ớt

Chương trước: Chương 229: Vũ Tích Rời Đi



-Mình còn tưởng namsinh của lớp mình bị mùnữa, xem rakhông phải như vậy. Mình thật muốn xembên trong mấy bức thư này ghigì. Nhưng chắc cũng chả có gì hay màxem. Không phải nói ngưỡng mộ thì cũng làyêu emngay cái nhìn đầu tiên gìđó. Chỉ làhơi tức vì hainăm naymình mới cónhận được bốn bức thư tình.

Bùi Tiệp nói xong, lộ vẻ không camlòng.

-Cậu còn tốt hơn mình Mình mới nhận được haibức. Vương Yến làmỹ nữ, chắc thuđược nhiều hơn chúng mình rồi.

Lưu Lệ Quyên quay đầu hỏi.

-Mình chỉ cóhơn haimươi bức thôi, còn kém Vân Tích xa lơ xalắc. Vân Tích thật làkiên nhẫn. Nếu làmình. mình đã mở ra xemhết rồi.

Vương Yến nói.

-Kỳ thật, mình cảm thấy không phải làVân Tích kiên nhẫn, mà cơbản cậu ấy coinhững bức thư này lànhững thứ bỏ đi, không đáng xemxét. Màcậu ấy không trả lại hayhồi đáp bọn họ vìtính cách của cậu ấy rất thiện lương. Cậu ấy không muốn mấy namsinh kiatự ti hay làmất mặt. Mình cảm thấy Vân Tích không giống với những sinh viên chúng mình lắm. Mà cóvẻ như cậu ấy đã yêu vị huấn luyện viên Lâm trên bộ phim kiarồi phải. Các cậu cóthấy từ lần xembộ phim ấy xong, cậu ấy cóvẻ sáng sủa hơn lúc trước rất nhiều không? Còn có, mình nhớ lần đó đi xemphim, cậu ấy còn nói:” Nếu như anhấy thực sự làLâm Vân, thì mình rất muốn gả cho anhấy.” Lúc đó mình còn bất ngờ viVân Tích cóthể nói rađược như vậy.

-Bây giờ nghĩ lại chắc cậu ấy thích những chàng trai như anhchàng Lâm Vân kiavậy. Nếu không phải mặt của cậu ấy cósẹo, thì mình nghĩ cậu ấy rất xứng với anhchàng huấn luyện viên Lâm kiarồi. Nhừng dù saođây cũng chỉ làphỏng đoán của mình. Còn các cậu thấy thế nào?

Bùi Tiệp nói xong còn ravẻ chờ mong.

-Mình thấy cậu suyđoán rất cólý. Nhưng cho dùmặt của Vân Tích trở lại bình thường, cậu ấy cũng không cókhả năng đến với vị huấn luyện viên Lâm của Long Ảnh kiađâu. Haingười vốn không cùng một thế giới. Về cơbản cóthể nói haingười giống như haiđường thẳng song song vậy, không thể giao nhau được.

-Một người như huấn luyện viên Lâm, khẳng định córất nhiều giatộc lớn thèm muốn, đâu tới phiên dân chúng như bọn mình. Mình nghĩ vẫn nên tính kế để ăncơm của đám namsinh kia a.

Vương Yến bắt đầu nghĩ về kế sách của Lưu Lệ Quyên .

Hôm nayđã làngày 10tháng 9,còn có 10ngày nữa làtới cuộc ước hẹn với Lâm Vân rồi. Trong lòng Hàn VũTích luôn bồn chồn, lođược lomất. Buổi sáng tinh mơ sau khitừ biệt với các bạn cùng phòng, tuycòn hơn một tuần lễ, nhưng Hàn VũTích không muốn lúc đó phải vội vội vàng vàng trở về. Nàng muốn trở về sớm một chút, đề phòng cóbất trắc gì khi điđường.

Nàng rất nhớ Lâm Vân, nhưng lại sợ đến lúc đó không gặp được hắn. Cái cảm xúc trong lòng đó thật không cócách nào nói rõ. Tâm lýchờ đơi, lolắng, sợ hãi, khiến chonàng không thể bình ổn tâm tình được.

Lúc Hàn VũTích lần nữa trở về Phần Giang, thì không thấy Mỹ Na ởnhà. Phòng của nàng thì không biết bị aidọn đitoàn bộ rồi. Màphòng của Mỹ Navẫn như vậy.

Đang nghĩ Mỹ Na cóphải đilàm, nhưng lại phát hiện phòng của Mỹ Nachỉ cógiường vàchăn mền, các đồ dùng khác đều bị dọn đirồi.

- VũTích, cháu đã trở lại rồi à?

Đang lúc Hàn VũTích muốn dọn dẹp, thì nghe thấy cóngười gọi mình, quay đầu lại làbác gái chothuê nhà.

-Vâng, màMỹ Nadọn điđâu rồi bác?

Hàn VũTích vội vàng hỏi.

-Hiện tại Mỹ Natới Yên Kinh làm việc rồi. Tuynhiên con bévẫn trả đủ tiền hàng tháng chongôi nhà này. Con bébảo để dành khinào cháu về thì cóchỗ màở.

Bác gái thuê nhà liền trả lời.

-Vậy ạ..

Trong lòng Hàn VũTích tự nhủ, không biết Mỹ Nalàm gì ởYên Kinh? Con bélàm gì cóthân thích hayngười quen nào ởđó đâu?

-Bác gái, bác biết vì saoMỹ Natới Yên Kinh làm việc không?

Hàn VũTích kỳ quái hỏi.

-Hình như một người anhtrai nào đó của con bélàm ởđó thì phải. Bác cũng không biết rõràng lắm. VũTích, nếu cần đồ đạc gìthì cứ nói với bác. Hiện tại bác cóviệc phải đitrước.

Bác gái chủ nhà nói xong liền rời đi.

-Vâng cháu biết rồi, cảm ơnbác.

Hàn VũTích đợi chobác gái chủ nhà rời đi, liền quét dọn căn phòng lại chosạch sẽ.

Sau khi lauchùi xong thì vừa tắm vừa suynghĩ, xem ratối nayđành phải ngủ trong phòng của Mỹ Narồi. Màđồ đạc của mình không biết Mỹ Na cómang đitheo không? Tuynhiên hiện tại Hàn VũTích không có ýgọi điện thoại choMỹ Na.

Nàng thầm nghĩ một mình lẳng lặng chờ đợi Lâm Vân trở về, không muốn bất kỳ aiquầy rầy nàng.

Hàn VũTích chuẩn bị xong những vật này, rồi muốn đi ăncái gìđó. Còn chín ngày nữa, nhưng đối với nàng lại đằng đẵng như chín năm vậy. Lúc ởtrường học còn cóthể chậm rãi trôi qua, nhưng hiện tại chỉ cómột mình chờ đợi, mới biết cái gìđược gọi làdày vò.

Đi ra khunhà, Hàn VũTích đã bất tribất giác điđược một lúc, rồi tới gần công ty.Nhìn công tymình đã làm việc vài năm này, Hàn VũTích không hề cóchút hoài niệm nào. Tuykhông biết là aicung cấp thông tin choTần Thăng, nhưng Hàn VũTích vẫn cóthể đại khái đoán ra,người này chính làPhương Bình.

Buồn cười lúc trước mình vìnghe Phương BÌnh nói, màtát Lâm Vân một câu. Vìcái tát này mànàng không biết hối hận baonhiêu lần. Không biết baonhiêu lần muốn mở miệng xinlỗi Lâm Vân.

Có thể tượng tưởng lúc đó anhấy sững sờ vàkhổ sở như thế nào. Nhưng anhấy vẫn để lại quà chomình ởPhụng Tân. Đó làbộ nội y hoaSơn Trà, cũng làmột trong mấy thứ màmình trân quý nhất. Lúc nhận được bộ nội y hoaSơn Trà này, nàng mới biết được, nguyên laiLâm Vân cũng nghĩ tới mình, chứ không phải chỉ làmình tương tưmột phía.

Nghĩ tới đây, Hàn VũTích ngẩng đầu nhìn, mới thấy mình đã đitới quán cơm Hồ Nam.

Hàn VũTích tiến vào quán cơm. Hiện tại còn sớm nên quán cơm không nhiều khách lắm. Chỗ ngồi lần trước với Lâm Vân vẫn để trống. Hàn VũTích đitới đó, ngồi xuống chỗ ngồi cũcủa mình.

Mà chỗ ngồi đối diện không có ai,Lâm Vân chưa về. Hàn VũTích sững sờ nhìn chỗ ngồi cũcủa Lâm Vân, hiện tại nếu anhấy ởđây thì thật làtốt.

- Xinhỏi côcần gọi món gì?

Nhân viên phục vụ thấy côgái kia đivào rồi chỉ ngồi đó sững sờ, trong lòng rất làkỳ quái. Chỗ ngồi kia cócái gìđâu nhỉ, màthường xuyên cónữ nhân tới đây rồi ngồi sững sờ. Lần trước cómột côgái rất xinh đẹp cũng thường thường đến đây ngồi ởchỗ đó bần thần. Mà côgái lần này nếu không cósẹo trên mặt thì cũng làmột nữ nhân cực kỳ xinh đẹp.

Nghe cóngười gọi nàng, Hàn VũTích thanh tỉnh lại, vội vàng nói:

-Chỉ cần một đĩa cátiêu sả ớt làđược rồi. Màchị cóthể bật bài “Làm người yêu của anh’ chotôi nghe được không?

Nhân viên phục vụ rất làthật không biết nói gì, đến đây ăn màchỉ gọi mỗi một món, không phải làquá ítsao. Nhưng khách đã yêu cầu như vậy, cũng chỉ đành gọi vào phòng bếp

-Một đĩa cátiêu sả ớt nhé.

Không biết là vìnhân viên phục vụ này muốn Hàn VũTích ănxong sớm rồi rời đi, hay là dohiện tại ítkhách ngồi, màmón cátiêu xả ớt rất nhanh được mang lên.

Hàn VũTích nhìn đĩa cá, cầm chiếc đũa gắp một miếng rồi chovào trong miệng. Một cảm giác cay sètrực tiếp xông vào cổ họng của Hàn VũTích, khiến nàng không ngừng hokhan, nước mắt cũng theo đó màrơi xuống. Không biết cóphải dovị caycủa cá haykhông.

“…Em biết anhsẽ không quên em,sẽ không vứt bỏ emmột mình mà bayđi…”

Tiếng catruyền tới, Hàn VũTích nghe mêmẩn, thậm chí còn quên rằng mình tới đây là ăncơm.

-Chị VũTích….

Một tiếng kêu kinh ngạc cắt đứt sự chìm đắm trong tiếng cacủa Hàn VũTích.

Hàn VũTích ngẩng đầu lên, rõràng thấy TôTĩnh Như. TôTĩnh Như cóvẻ rất kinh ngạc khinhìn thấy Hàn VũTích ởđây. Hàn VũTích vừa cười vừa nói:

-Tĩnh Như, emcũng tới nơi này à?Ngồi đi..

-Mặt chị…

Tô Tĩnh Như không nói tiếp nhưng nước mắt đã không nhịn được rơi xuống. Một mỹ nữ tuyệt sắc như vậy, ngay cả mình cũng phải ghen ghét, không biết là ai cóthể nhẫn tâm như thế?

Hàn VũTích lắc đầu không nói gì, nàng không muốn nói về chuyện này.

Tô Tĩnh Như cũng hiểu suynghĩ của Hàn VũTích, vội vàng chuyển chủ đề:

- VũTích, chị trở về từ lúc nào vậy? Emtìm chị mãi màkhông thấy…

-Chị vừa về từ hôm qua, các em cókhỏe không?

Biểu lộ hiện tại của Hàn VũTích cóvẻ như rất bình thản. Ngoại trừ việc của Lâm Vân ra,các việc khác trong mắt nàng đều là cócũng được, không cócũng không sao.

Cảm thấy ngữ khí bình thản của Hàn VũTích, TôTĩnh Như ngượng ngùng cười nói:

-Mọi người đều khỏe. Cam Daotrở về quê nên chưa liên lạc được. Từ Yên thì đang ởPhụng Tân quản lýcông tybên kia. Chỉ có em làrảnh rỗi….

Trong giọng nói mang theo vẻ bất đắc dĩ vàbuồn chán.

Hàn VũTích nhìn thoáng qua TôTĩnh Như. Nàng không phải làkhông biết tâm tưcủa TôTĩnh Như, nhưng vật gìcũng cóthể nhường, chỉ cólão công làtuyệt đối không thể chongười khác. Nên nàng chỉ trầm mặc, imlặng không nói. Hào khí lập tức trở nên xấu hổ.

Loading...

Xem tiếp: Chương 231: Suy Nghĩ Của Mỗi Người

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?


Hoàng Hậu Bị Vứt Bỏ

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 30


Thiên Niên Sầu Thiên Kiếp U Mê

Thể loại: Bách Hợp

Số chương: 60



Mãn Nguyện Tình Nhân

Thể loại: Đam Mỹ

Số chương: 20