1 Hôm nay là ngày đầu tiên đi làm của nhỏ, Nguyễn Trần Vân Anh. Tại một ngôi biệt thự rộng lớn, một đứa con gái với mái ngố, tóc đen xõa ngang eo, đôi mắt đen trong suốt thêm chút hoang mang cùng sợ sệt, rụt rè bấm chuông.
2 Nhỏ năm đó nổi tiếng nhờ giọng nói êm dịu như nước chảy, là học sinh gương mẫu và lớp trưởng tốt nhất trường. Nói về xinh đẹp, nhỏ cũng không hẳn là người đẹp nhất; tài học, nhỏ giỏi, nhưng không thể nào giỏi bằng mấy đứa học chuyên được.
3 Nhỏ vẫn nhớ lần đầu nhìn thấy hắn. Khi đó, nhỏ đi lấy sổ đầu bài giúp con bạn lớp trưởng lớp đối diện, tình cờ thấy hắn. Cả lớp đều vắng tanh trong giờ ra chơi, chỉ có hắn ngồi đó, đầu tựa vào tường, gắn tai nghe nằm ngủ ngon lành.
4 Sau lần gặp đó, nhỏ cũng chẳng để ý gì nhiều đến hắn nữa, cố gắng gạt bỏ vẻ đẹp trai ma mị của hắn ra khỏi đầu. Tuy nhiên thật khó mà quên khi mỗi lần hắn xuất hiện, đám bạn nhỏ cứ rú rít hết lên, hết kéo áo đến nắm tóc nhau để tranh chỗ đứng gần hắn thêm một tí.
5 Hắn đến phòng nhạc, cất cây đàn của mình trong một góc khuất, đằng sau một chiếc tủ to rồi bỏ đi. Sau khi hắn rời khỏi, nhỏ còn ngó vào trong để xem cây đàn hắn để chỗ nào và khi thấy sẽ chẳng ai nhận ra cây đàn ở nơi khuất như vậy, nhỏ mới an tâm bám theo hắn tiếp (chị lo chuyện không đâu không à :)) ).
6 Nhỏ thì lại đang rối muốn chết, tự an ủi chính mình: đây là nhiệm vụ một lớp trưởng phải làm, cho dù hắn không học chung lớp với nhỏ. Sau khi tìm thấy hắn, nhỏ ngồi ở một góc khuất gần đó, cố gắng thu mình khỏi chốn xa hoa này.
7 Mấy ngày sau, hắn nghỉ học. Nhỏ thì đang bận rộn, quyết tâm tìm cho được lý lịch của hắn. Do là một học sinh gương mẫu và là một học sinh giỏi, nhỏ dễ dàng có được sự tín nhiệm của thầy cô, cũng chẳng có khó khăn gì để tiếp cận với học bạ của lớp hắn (á, chị này được!).
8 Một tuần sau, hắn đi học lại, vẻ lạnh lùng của hắn càng tăng thêm so với ngày thường. Đôi mắt nâu của hắn dường như sẫm hơn, vằn màu máu làm hắn trông càng đáng sợ hơn.
9 Từ đó, nhỏ dần quan tâm đến hắn nhiều hơn. Nhỏ cũng không dám tiến đến gần hắn, chỉ lén ngắm hắn từ đằng xa. Nhỏ để ý được hắn sẽ thường đi đến phòng nhạc sau khi những học sinh khác đã về hết và giam mình trong đó suốt ba bốn tiếng đồng hồ, hát và đánh đàn như muốn trút hết nỗi buồn.
10 Lại là một ngày học dài đằng đẵng như bao ngày khác, tiếng chuông ra chơi vang lên cứu thoát đám học sinh khỏi đống công thức toán học, hóa học đang bay vòng vòng quay lớp.
11 Nhỏ ngồi bó gối trên sàn, cố gắng suy nghĩ vì sao hắn lại không chịu nhận hộp cơm của mình. Với số lượng mì gói hắn mua hằng ngày, chẳng lẽ hắn không thấy chán sao? Nhỏ nghĩ mãi, nghĩ mãi mà chẳng ra.
12 Về đến nhà, nhỏ lao ngay vào phòng chị gái thì thấy một đống chăn to lù lù giữ giường. Nhỏ cố giật chăn ra nhưng không được, chọc lét cũng không si nhê, nhỏ bắt đầu lay mạnh cái đống đó.
13 31/10 - Halloween Một ngày học thật náo nhiệt, đi đâu cũng thấy toàn là xương người, thần chết, phù thủy. . . lượn lờ khắp nơi, đôi khi lại có tiếng hét, tiếng la dọc hành lang - một khung cảnh náo loạn, cũng không kém phần.
14 Ra trường Thời gian cứ thế lạnh lùng trôi, cuốn đi mất khoảng thời gian đẹp nhất của thời học sinh. Mới đó mà nhỏ đã học lớp 12, đã là học sinh cuối cấp rồi.
15 Sau rất nhiều đêm đắn đo, nhỏ quyết định sẽ theo đuổi con đường nghệ thuật, thực hiện ước mơ được truyền lời ca tiếng hát của mình đến thật nhiều người.
16 Và kết quả chắc mọi người ai cũng có thể đoán ra, nhỏ giành giải nhất cuộc thi. Bài hát thu âm do nhỏ tự sáng tác ngay lập tức thu hút được rất nhiều người nghe, ngay lập tức có bao nhiêu phòng thu muốn kí hợp đồng với nhỏ.
17 Hóa ra, ông chủ đó lại là hắn sao? Bao cảm xúc hỗn độn trộn lẫn, vui có, buồn có, khiến nhỏ nhất thời luống cuống. “Tên?” Nhỏ giật mình khi giọng nói trầm ấm của hắn cất lên, hắn không nhớ tên nhỏ? Cũng đúng thôi, nhỏ không nộp đơn xin việc gì cả, cũng đâu là gì đối với hắn đâu, làm sao hắn có thể nhớ? Nhỏ nhất thời đờ ra, nếu nhỏ nói tên thật của mình, liệu hắn có nhớ, liệu hắn có khinh nhỏ không? “Này!” Hắn quát lớn.
18 “Oa, thoải mái quá đi!!!” Nhỏ vươn vai, hít thở khi trời, đón chào một ngày trong lành mới đến. Vì chiều qua ngủ dữ quá, sau khi nấu mì cho hắn tối qua nhỏ cũng có ngủ thêm được miếng nào đâu, cỡ năm giờ sáng đã bật hẳn dậy rồi.
19 Ngồi trên sô-pha, nhỏ vùi đầu nghiền ngẫm chồng tiểu thuyết mới mua. Hết cuốn này đến cuốn khác, hết giờ này đến giờ khác, cánh cửa vẫn lặng im. Nhỏ lo lắng nhìn đồng hồ, sao giờ này hắn vẫn chưa về? Đồ ăn trên bàn nhỏ làm từ nãy đến giờ cũng đã nguội ngắt rồi.
20 "Chào buổi sáng. " Nhỏ cúi đầu chào hắn, mặt nóng ran. Hắn cũng rất phối hợp với nhỏ, gật đầu thản nhiên như không có gì, ngồi ung dung chờ bữa sáng. Trong bếp đang vang ra rất nhiều tạp âm hỗn độn, khác hẳn với ngày thường.