1 Hạo Nhiên năm nay lên mười , cha của hắn là Hạo Nhân, lần đầu tiên ông ta xuất hiện trong mười năm bỏ rơi hắn cùng mẹ hắn ở bệnh viện tâm thần. Đúng hơn chỉ mình bà ấy không tỉnh táo và kẻ làm cho bà thành ra như thế không ai khác ngoài ông ta.
2 Cũng trải qua một thời gian dài, lúc đầu Hạo Nhân còn cố dạy dỗ Nhiên nhưng về sau ông thật sự bó tay với thằng con này, để nó muốn làm gì thì làm đừng có quá lố là được.
3 Từ lúc Hạo Nhiên chọn Tịnh Hà tới nay, lúc nào cũng đánh cô bầm dập, không phải vì thõa lòng yêu thích ngược đãi của mình mà vì con mèo đó não không được to cho lắm, cũng đúng, Hà bị mắc bệnh chậm phát triển mà, tuy đã mười ba mười bốn tuổi nhưng đầu óc chỉ mới sáu bảy tuổi thôi.
4 Một năm sau,Trong lúc đang ngủ rất ngon, Hạo Nhiên bị đánh thức bởi tiếng khóc của thiên hạ nhỏ trong lòng, bực mình vì bị phá giấc ngủ, hắn cáu bẩn hỏi:-Sao không ngủ?.
5 Khuôn mặt hắn trở nên cứng ngắt, lạnh tanh làm cho Nhã Linh giựt mình ghé tai hắn nói nhỏ:-Đừng quên nụ cười. Hắn thoát khỏi dòng suy nghĩ, liếc xuống hàng ghế lần nữa, quay lưng đến bên dãy vải băng màu đỏ, bắt đầu cử hành nghi thức cắt băng khánh thành.
6 Ánh dương chiếu rọi qua khe lá trước cửa sổ, những tán cây đung đưa xào xạt, tiếng chim hót, có cả một mùi hương rất quen thuộc. " Là Hạo Nhiên "Ý nghĩ Hà thoáng qua, cô mỉm cười nâng mí mắt, đúng là hắn, hắn đang ôm lấy cô trong lòng như từ nhỏ đến giờ.
7 Đi theo Thiện Ngôn đến bên bàn dành cho Vip, Tịnh Hà cước bộ điệu đà ngồi xuống, cái này là Tiểu Nha chỉ đó, huấn luyện dữ dằn lắm mới được. -Tụi em muốn uống gì? - Anh lên tiếng lịch sự hỏi:Tiểu Bạch đùng đẩy:-Cho Tịnh Hà chọn đi hôm nay sinh nhật bạn ấy mà.
8 Ngày hôm sau,Hà được Nhiên dẫn đi công viên HAD chơi a, trước đó còn chỉ cô cách mặc đồ ra sao nữa đấy, cô thì rất ngoan chăm chú nhìn theo sự hướng dẫn của hắn.
9 Hà càng lớn cứ nghĩ bệnh ngốc sẽ hết ai ngờ đâu vẫn như vậy, có khi lại hơn nữa đấy. Năm nay cô đã mười chín, học năm hai đại học sư phạm ( cấp một ), nói ra chẳng ai tin được con bé ngốc nghếch lại đi làm nghề gõ đầu trẻ a.
10 Ngày mai Thiện Ngôn sẽ đến đưa cô đi, tạm biệt anh cô như kẻ mất hồn lên phòng nằm xuống giường, đắp mềm qua đầu. -Huhu. . . đồ Hạo Nhiên đáng chết. .
11 Hắn trở về nhà cũng là lúc ngà ngà say, mở đèn lên hắn thấy cô. Tịnh Hà ôm lấy hộp y tế đi đến cạnh Nhiên, đỡ hắn lên giường, hắn yên lặng nhìn cô, có phải hắn quá say nên thành ra thế này không?.
12 Chát. . . Chát. . . Chát. . . -Aaaaaaaaa. . . aaaaaa. . aaaaHắn điên cuồng quất chiếc dây nịt xuống da cô, không nhanh không chậm nhưng lực đạo như dồn tất cả vào đó.
13 Hạo Nhiên tỉnh lại, đau đầu, hắn nhìn Tịnh Hà một lúc đứng dậy bỏ đi xuống lầu. -Cậu chủ, lúc nãy có một chàng trai bịp mặt không để tên, gửi cậu cái này, lúc đó cậu ngủ nên không dám gọi.
14 -Hạo Nhiên đâu?Hắn đang ngồi thừ nhìn tấm ảnh, chợt bừng tĩnh, tiếng gọi đó của Thiện Ngôn, hắn chưa đi tìm anh mà anh đã tự vác xác đến rồi sao. Lấy chiếc mềm hắn thả đại đắp lên người Hà, quay mặt đi hắn muốn giết tên dâm phu còn lại.
15 Mọi người đều nhìn về phía Thiện Ngôn, họ Tịnh nghe rất giống cô ngốc. Ngôn ngước mặt nhìn Hạo Nhân, anh ngạc nhiên, sao lại. . . ? Anh gật đầu, kể:-Năm đó ba con làm ăn thua lỗ, mẹ mất sớm, Tịnh Hà đã năm tuổi nhưng chẳng khác đứa con nít một hai tuổi là bao, khi biết con bé bị chậm phát triển ba con đã đưa nó đến bệnh viện tâm thần bỏ, con dù khóc dù xin ba thế nào ông ấy không thay đổi.