-Chính là, nếu anhnói cómột ngày nào đó anhsẽ đưa em baylên bầu trời, hay làđưa emtới tận mặt trăng, emcũng tintưởng sao?
Lâm Vân nhìn Hàn VũTích hỏi.
-Chỉ cần làlời anhnói, emđều tintưởng.
Hàn VũTích không cóchút nào hoài nghi. Nàng chorằng với tài hoacủa Lâm Vân, muốn muamáy bay tưnhân, hoặc làthông quacách nào đó lên tới tận mặt trăng, cũng không phải làkhông cókhả năng.
Lâm Vân bị lời này của Hàn VũTích triệt để đánh bại. Trong lòng tự nhủ, ít ranàng phải biểu hiện một chút kinh ngạc hoặc làkhông thể tưởng tượng nổi mới đúng. Vì saolại bình thản như vậy?
-Từ nayvề sau emgọi anh làVân cađược không?
Hàn VũTích ômlấy bộ ngực rắn chắc của Lâm Vân, nhẹ nhàng nói.
- Emcũng cóthể gọi anh làNgũ ca, ởnhà anhđứng hàng thứ năm, hắc hắc..
Lâm Vân rất tà ácnói.
Thật không ngờ Hàn VũTích nghiêm trang lắc đầu:
-Trong lòng em, anhkhông phải lão ngũ của Lâm giakia. Anhchính làLâm Vân, không cóquan hệ gìvới Lâm gia ca.Nên emsẽ gọi anh làVân ca.
Nói xong, lần nữa ômlấy Lâm Vân, không nói gìthêm.
Mà trong lòng Lâm Vân lại cả kinh. Chẳng lẽ nàng biết cái gìsao? Điều này sao cóthể? Chuyện này đến mình còn không rõràng lắm, saonàng cóthể biết được.
Nhưng trong nháy mắt, Lâm Vân liền hiểu tâm tưcủa Hàn VũTích. Trong mắt của nàng, mình chính làlão công của nàng, không hề códính líu gìtới bất kỳ giatộc nào.
Hàn VũTích không ngừng bảo Lâm Vân ănnhiều một chút. Mànàng thì ănrất ít, phần lớn làngắm nhìn Lâm Vân ăncơm.
- Emnấu không ngon bằng anhnhỉ?
Hàn VũTích nhìn Lâm Vân ăncơm, cảm thấy rất hạnh phúc. Nàng đã chú ý,hiện tại Lâm Vân ăncơm không còn phát ratiếng động như lần trước nữa. Cóphải anhấy vìmình màsửa đikhông? Nhưng dùkiểu gìcũng được, miền làcủa anhấy, mình đều yêu mến.
- Anhđã tới Hàn giaphải không?
Hàn VũTích thấy Lâm Vân đã ănxong, nhẹ giọng hỏi.
-Ừ, anhcòn nói muốn quay lại đại viện của Hàn giarồi đốt trụi chỗ đó. Chỉ làmột mực không cóthời gian để đi.
Nếu không phải Hàn VũTích nhắc nhở, thì Lâm Vân đã quên chuyện của Hàn giarồi. Hiện tại hắn chỉ cần cóHàn VũTích bên cạnh làđược.
-Ừ, gặp lại emrồi anhcòn tới đó làm gìnữa. Huống chi emnói gì, anhđều nghe nấy.
Lâm Vân gật đầu đáp ứng yêu cầu của Hàn VũTích.
Ngày hôm sau, Lâm Vân đi muamột hộp kimchâm để giúp Hàn VũTích xóa bỏ vết sẹo trên mặt.
Nếm quacơm tối, Lâm Vân bảo Hàn VũTích nằm xuống giường, buông lỏng cơthể. Sauđó sử dụng kimchâm để choHàn VũTích đivào giấc ngủ. Rồi dùng hơn mười căn kimchâm đâm vào các huyệt vị trên mặt của Hàn VũTích. Vận chuyển tinh lực vào bàn tay, chậm rãi mát xakhuôn mặt của Hàn VũTích. Các vết sẹo trên mặt nàng bắt đầu biến mất.
Batiếng sau, Lâm Vân lấy kimchâm ra. Màkhuôn mặt hiện tại của Hàn VũTích đã trở lại như lúc trước. Nhưng Lâm Vân chưa dừng ởđó, hắn lấy ramột cọng Địa Lancuối cùng, dùng một nửa, lấy nước thoa đều trên mặt của Hàn VũTích. Địa Lan cótác dụng khôi phục làn darất tốt, nhưng lại không thể dùng quá nhiều.
Dùng nhiều hơn ngược lại sẽ làm tổn thương làn da.Lúc ởtrong rừng rậm Amazon, Lâm Vân mới lấy được bacây Địa Lan, mà haicây trong đó đã đưa choHàn VũĐình. Maymắn còn lưu lại một cây. Nếu không dùng linh thảo khác cũng được, nhưng hiệu quả lại kém xaĐịa Lan.
Thoa xong, Lâm Vân lại lấy một viên Dưỡng Nhan Hoàn, bỏ vào trong miệng của Hàn VũTích. Viên thuốc rất nhanh tan rarồi chui vào họng của Hàn VũTích.
Làm xong toàn bộ thì cũng đã quabốn tiếng, Lâm Vân cảm giác rất mệt mỏi. Mặc dù tuvị của hắn đã làmột sao, nhưng dù saohôm quathăng cấp một sautrung kỳ cóchút vội vàng, hiện tại còn chưa hoàn toàn khôi phục.
Lâm Vân nhìn Hàn VũTích đang ngủ say, không muốn kinh động nàng. Chỉ làcởi áokhoác vàquần dài của nàng ra.Nhưng khinhìn tới áolót bên trong, thì chính là áolót màmình đã làm tặng chonàng. Cái áolót này không phải đã qua banăm rồi sao? Mànhìn màu sắc của nó cóvẻ như vẫn mới, chắc làbình thường nàng không mặc qua.
Trong lòng Lâm Vân nóng lên, hắn đã biết Hàn VũTích nghĩ gì. Lànàng không nỡ mặc vào, chỉ đợi khimình trở về thì mặc chomình xem. Nàng thật làkhờ, mình đã làm được một bộ, chẳng lẽ không làm được mấy bộ nữa sao? Nhẹ nhàng vuốt vecái áolót, không có ý gìkhác, chỉ làtrong lòng nổi lên một loại nhutình khó nói lên lời.
Một lúc lâu sau, mới thuhồi tình cảm, đitắm rửa một cái rồi bắt đầu ngồn bên cửa sổ tuluyện. Tuyhiện tại tinh lực tiêu haorất nhiều, nhưng chỉ cần tuluyện cả đêm, Lâm Vân đã hồi phục như cũ.
Lúc buổi sáng, Hàn VũTích tỉnh lại, nhìn Lâm Vân ngồi ởbên cửa sổ. Nghĩ tới việc tối hôm quaLâm Vân giúp mình chữa trị chắc làmệt chết. Lần trước hắn đã mệt mỏi đến đứng cũng không vững. Không khỏi đau lòng, bật thốt nói:
- Anhngồi chỗ đó làm gì, saokhông lên giường màngủ?
Lâm Vân thấy Hàn VũTích tỉnh lại, lập tức đitới ngồn bên cạnh nàng. Nhìn lại khuôn mặt của VũTích thì đã trở lại bình thường, chỉ cóvết nhàn nhàn của nước cây Địa Lan. Cóvài chỗ, làn dakhông còn bóng loáng, nhưng điều này không làm khó được Lâm Vân.
- Emcứ nằm tiếp đi, đừng vội cử động.
Lâm Vân nhẹ giọng nói với Hàn VũTích.
-Vâng…
Tuy không biết Lâm Vân muốn làm gì, nhưng nếu hắn đã nói, thì Hàn VũTích đều nghe hắn.
Lâm Vân lần nữa vận chuyển tinh lực vào tay, rồi xoabóp trên khuôn mặt của Hàn VũTích. Hàn VũTích chỉ cảm thấy khuôn mặt nóng lên, rồi lại trở nên lành lạnh. Một giờ sau, Lâm Vân thả tayxuống, nhìn Hàn VũTích, thỏa mãn gật đầu.
Hiện tại trên khuôn mặt của Hàn VũTích không còn bất kỳ vết sẹo nào. Ngay cả làn dacũng không nhìn rachỗ chút bất đồng nào. Thậm chí còn bóng loáng hơn cả lúc trước.
Hàn VũTích không chú ýtới Lâm Vân đang nhìn chằm chằm vào mình, mà làsờ sờ trên người, phát hiện yphục của mình đã bị cởi. Biết làLâm Vân cởi hộ mình, nhưng lại nhớ mang mang lúc mình ngủ, Lâm Vân còn vuốt velồng ngực của mình nữa. Khuôngmặt đỏ lên, thầm mắng anhchàng bại hoại. Rõràng lúc mình ngủ, cũng làm chuyện này.
Lâm Vân thấy khuôn mặt của Hàn VũTích trở nên đỏ bừng, cóchút thắc mắc hỏi:
- Saomặt emđỏ thế?
- Anh làtên xấu, tối hôm qua cóphải anh…
Hàn VũTích không nói được hết lời.
Lâm Vân đầu đầy nghi vấn nhìn Hàn VũTích. Trong lòng tự nhủ, tối hôm quamình cólàm gì côấy đâu nhỉ. Chỉ làcởi áongoài của nàng rồi sauđó đi tuluyện thôi mà.
Thấy biểu lộ kỳ quái của Lâm Vân, trong lòng Hàn VũTích rất ngọt, anhchàng bại hoại này còn giả vờ không biết. Đột nhiên kéo taycủa Lâm Vân đặt ởlồng ngực của mình nói:
-Nếu anhthích sờ, thì cứ…
Lúc này Lâm Vân mới hiểu ra,nguyên laiđộng tác của mình tối hôm qua, Hàn VũTích mơ mơmàng lại biết. Cóchút thương tiếc, kéo Hàn VũTích lại nói:
- Cônàng ngốc, hiện tại emđừng nghĩ nhiều. Cómôt ngày nào đó anhsẽ đưa emtới mặt trăng rồi cử hành hôn lễ của chúng mình. Em cóthích không?
- Cóchứ, emrất thích.
Hàn VũTích nói xong, chăm chú tựa vào ngực của Lâm Vân.
-Đưa taycủa em choanh.
Lâm Vân nhìn Hàn VũTích nói.
Hàn VũTích kỳ quái đưa taycủa mình, Lâm Vân cầm lấy taytrái của nàng, rồi đeo một chiếc nhẫn Tinh Giới vào ngón ápút.
- A,chiếc nhẫn thật đẹp…
Hàn VũTích giơ ngón áp útlên nhìn mấy lần. Trên đời lại cóchiếc nhẫn đẹp như vậy sao? Chiếc nhẫn thậm chí còn tỏa ramàu tím nhàn nhạt.
-Vân, chiếc nhẫn này làchiếc nhẫn kết hôn sao?
Đôi mắt của Hàn VũTích đã đẫm lệ. Nàng đột nhiên cảm giác mình thực sự hạnh phúc. Tất cả ủy khuất trước kiahiện tại đều biến mất vôảnh vôtung.
-Ừ, thích không?
Lâm Vân nhẹ nhàng ộm Hàn VũTích hỏi.
- Emrất thích, anhtặng cho emcái gì, emcũng thích. Nhưng emlại không cócái gìtặng anh, em…
Hàn VũTích chợt phát hiện, mình còn chưa từng tặng Lâm Vân một món quà nào. Chotới nayđều làLâm Vân tặng chonàng.
-Chúng tacòn phân ra aivới ailàm gìnữa? Của emchính làcủa anhrồi. Đâu cần emtặng anhcái gìnữa?
Lâm Vân vêcái mũi của Hàn VũTích, nói.
“Đúng vậy, mình đã làcủa anhấy, mình còn cần tặng cái gì cho anhấy nữa?’
Hai người đều imlặng, không muốn nói chuyện thêm, chỉ chăm chú ômnhau.
Lâm Vân kiểm trathân thể của Hàn VũTích một chút. Hàn VũTích không cóTinh Nguyên nên không cócách nào TuTinh. Nhưng lại không chắc nàng cónguyên căn nào khác không. Mànếu cónguyên căn nào khác, Lâm Vân cũng không cócông pháp phù hợp chonàng tuluyện. Hiện tại hắn chỉ cómột bộ công pháp tuchân đơn giản, nhưng phải cólinh căn mới tuluyện được. Nếu không cólinh căn thì vôpháp tuluyện. Đã không xác định được nàng cólinh căn haykhông, thì trước hết dạy chonàng công pháp kia. Nếu nàng tuluyện hiệu quả, thì chứng tỏ rằng nàng cólinh căn trong người. Nếu không cóhiệu quả, thì đành phải nghĩ biện pháp khác vậy.