Lâm Vân thấy thái độ của Hàn VũTích như vậy, làbiết nàng không coiluyện công làchuyện gì totát, chỉ lànghe theo yêu cầu của mình màthôi. Nên đành phải giải thích:
-Đây làcông pháp cóthể kéo dài sự sống. Emnghĩ màxem, nếu chỉ cómột mình anhluyện, như vậy rất nhiều năm về sau, emgià đi, anhlại vẫn thế, emsẽ nghĩ như thế nào. Chonên anhmuốn emnhất định phải quyết tâm luyện tập.
Thấy Lâm Vân nói trịnh trọng như vậy, lại nghe nếu như không luyện công pháp này thì không thể vĩnh viễn ởbên cạnh Lâm Vân, Hàn VũTích mới khẩn trương lên, vội vàng hỏi kỹ càng.
-Nhớ kỹ, công pháp mà anhdạy em, emđừng nói cho aibiết. Bởi vìnếu có aikhác biết thì cóthể khiến chúng tarước lấy họa sát thân. Tuy anhkhông engại, nhưng anhlại không yên lòng cho em.
Lâm Vân thấy Hàn VũTích đã hiểu ýcủa mình, lần nữa nghiêm túc nói.
Nếu Lâm Vân đã nói cẩn thận như vậy, Hàn VũTích liền biết những điều mình sắp học không phải làtầm thường. Vội vàng đồng ý:
-Vâng, embiết rồi. Emtuyệt đối sẽ không nói cho aibiết, ngay cả Mỹ Nacũng không nói. Đúng rồi, anh cócông tyriêng à?
Lâm Vân thấy Hàn VũTích chuyển chủ đề, đành phải trả lời:
-Chuyện này nói rất dài dòng. Em đirửa mặt trước đi, chúng ta ănxong điểm tâm thì đitới Yên Kinh. Bên kiađang xảy rachút việc, anhcần tranh thủ thời gian tới đó giải quyết.
Nghe Lâm Vân nói vậy, Hàn VũTích không dám tiếp tục ởlại trên giường, vội vàng đứng dậy mặc quần áorồi rửa mặt.
Lâm Vân chuẩn bị làm mấy món gìđó để ăn, đột nhiên nghe thấy tiếng leng keng trong nhà vệ sinh. Vội vàng chạy vào trong nhà vệ sinh, thì phát hiện Hàn VũTích đang sững sờ nhìn vào trong gương, dưới đất làbàn chải đánh răng vàcái cốc.
-Lâm Vân, mặt của emkhông còn sẹo rồi? Emđang mơ hay làthật vậy?
Hàn VũTích nhìn mình trong gương không còn vết sẹo nào, còn tưởng đang mơ.
Nàng nhớ tối hôm quaLâm Vân nói giúp mình trị liệu. Nàng chorằng nhiều nhất chỉ giảm bớt vẻ xấu xí màthôi. Thật không ngờ lại trị liệu đến mức như vậy, ngay cả một chút dấu vết cũng không còn. Anhấy làm saolàm được như vậy?
Lâm Vân cười cười nhìn Hàn VũTích, không trả lời. Hắn rất rõtâm tình hiện tại của Hàn VũTích. Nếu nói nàng không để ý gìtới dung mạo của bản thân, Lâm Vân sẽ không tintưởng. Bất kỳ một người phụ nữ nào cũng đều rất quan tâm tới dung mạo của mình.Huống chinhững người đã cóngười yêu.
Hàn VũTích lần nữa laovào ngực của Lâm Vân, nức nở ngẹn ngào nói:
-Khuôn mặt của embị hỏng, emluôn lolắng anhsẽ không còn quan tâm tới emnữa…
Sự lolắng tích tụ trong lòng, nayđã được phóng ra.
- Vôluận emnhư thế nào, emđều làvợ của anh. Tiếp tục rửa mặt đi, chúng ta ănxong rồi tới Yên Kinh sớm.
Lâm Vân nhẹ nhàng ômHàn VũTích, ôn nhunói.
Sân bayquốc tế Yên Kinh
Lâm Vân mặc một bộ áomùa hèhiệu Versace nắm tayHàn VũTích mặc một áomàu phấn hồng đitới sân bay. Từ xanhìn lại, namphiêu dật, nữ thoát trần, thật làmột đôi người ngọc. Trong khoảng thời gian ngắn đã lãng phí vôsố dung lượng của máy chụp ảnh vàmáy quay phim.
Hàn VũTích giống như conchim nhỏ nép sát vào cánh taycủa Lâm Vân, trong lòng tràn đầy hạnh phúc.
-Huấn luyện viên?
Một thanh âmvang tokhỏe lên từ bên cạnh.
Lâm Vân quay đầu lại, là haiđội viên của Long Ảnh. Hắn nhớ tên haingười làTrương ÁKhởi vàLưu Học Khai.
- Haingười saolại ởđây?
Lâm Vân thắc mắc hỏi.
Hai người kia đinhanh tới trước mặt của Lâm Vân, chào theo nghi thức của quân đội, rồi đồng thời nói:
-Chào huấn luyện viên, chào chị dâu.
Mặt của Hàn VũTích đỏ lên. Chuyện Lâm Vân làhuấn luyện viên của Long Ảnh, nàng sớm đã biết.. Chỉ làchưa hỏi hắn màthôi. Còn haingười này, nàng không chú ý có haingười này trong bộ phim haykhông.
-Ài, hôm nayhuấn luyện viên mới về thì đã cóchút hơi muộn. Bởi vìtập đoàn Vân Môn lại bị tập kích, khiến DuThiết phải sống đời sống thực vật, còn ChuSiêu thì đỡ hơn, chỉ bị trúng đạn ởchân. Tôi vàHọc Khai chủ động yêu cầu đội trưởng Thái để chochúng tôi tới công tycủa anhđể hỗ trợ. Vừa xuống máy baythì maymắn gặp được huấn luyện viên vàchị dâu.
Trương ÁKhởi trả lời đơn giản, bởi vì córất nhiều chuyện ycòn chưa biết. Y vàLưu Học Khai mới chỉ vừa đến đây màthôi.
Lông micủa Lâm Vân nhăn lại, quả nhiên giống như mình nghĩ. Những tên hỗn đản kia rõràng lại đánh tới công ty,còn khiến một đội viên của mình phải sống đời thực vật. Ápchế lửa giận trong lòng, hỏi tiếp:
-Còn có aibị thương không?
-Nghe nói còn chết tám người bảo vệ. Cụ thể như thế nào, bọn tôi không rõràng lắm. Màchúc mừng huấn luyện viên đã tìm được chị dâu.
Lưu Học Khai chúc mừng nói.
-Ừ, cảm ơncậu, tôi và VũTích cũng vừa tới. Chúng tacùng nhau đitới công tythôi.
Lâm Vân còn chưa dứt lời thì Diệp Điềm đã nhìn thấy mấy người bọn họ.
-Chủ tịch…
Diệp Điềm thấy làLâm Vân, vội vàng chạy tới. Trong taycòn cầm một tấm bảng cóviết tên haingười Trương ÁKhởi vàLưu Học Khai. Xem raDiệp Điềm tới nơi này làtiếp đón haingười. Nhưng không ngờ lại gặp Lâm Vân ởđây.
-Diệp Điềm? À,đúng rồi, emtới làđón Trương ÁKhởi vàLâm Hinh nhỉ. Vậy thì vừa vặn cùng một chỗ về công tyluôn.
Diệp Điềm kinh ngạc nhìn dung mạo của Hàn VũTích. Trên đời này lại có côgái xinh đẹp như vậy sao? Phải biết rằng Hàn VũTích sau hailần được Lâm Vân hỗ trợ chữa trị, làn da vàkhí chất của nàng đã biến hóa cực lớn. Huống hồ trước đó nàng còn làmột côgái rất đẹp.
- VũTích, đây làquản lýcủa công tychúng ta,Diệp Điềm. Haingười này làđội viên của Long Ảnh, Trương ÁKhởi vàLưu Học Khai.
Lâm Vân giới thiệu bangười cho VũTích. Bangười này cũng đều cảm thán dung mạo của Hàn VũTích.
Diệp Điềm biết rõmột chút tình huống trong đó. Trong lòng tự nhủ, khó trách Lâm Vân muốn đitới Hàn giagây sự.
Hiện tại công ty dothiếu Lâm Vân lãnh đạo trong một thời gian dài, nên giờ cóchút loạn. Diệp Điềm cũng không muốn lãng phí thời gian, vội vàng lái xeđưa mọi người trở về công ty.
Mông Văn, LýThanh vàmấy người LamCực đã sớm chờ ởcửa ravào của tập đoàn Vân Môn. Bọn họ đã nhận được cuộc điện thoại của Diệp Điềm, bọn họ cũng không ngờ hôm nayLâm Vân quay lại. Đều cóchút hưng phấn vì cóngười tâm phúc.
Diệp Điềm lái xetới tòa nhà Vân Môn. Lâm Vân vàmấy người còn chưa xuống xe,đám người Mông Văn đã vội vàng chạy lên đón tiếp.
- Anhtrai…
Lâm Hinh ômlấy taycủa Lâm Vân, không muốn buông ra. Tuybiểu hiện bên ngoài của nàng rất bình tĩnh, nhưng trong nội tâm thì lại thời thời khắc khắc lolắng cho anhtrai. Thậm chí còn chorằng anhtrai đã xảy rachuyện. Vìkhông muốn mẹ lolắng, nên đã bịa vài số chuyện để gạt mẹ. Nhưng Lâm Vân rời đimột thời gian lâu như vậy, Hà Anhcũng cómột ítdự cảm không tốt.
Mà sau hainăm, anhtrai đã trở lại, còn dẫn theo chị dâu VũTích trở về. Trong lòng Lâm Hinh rất caohứng, khó cóthể dùng lời để diễn tả.
-Chị dâu, chị thật xinh đẹp.
Lâm Hinh nhìn thấy Hàn VũTích bên cạnh Lâm Vân, vội vàng ômlấy taycủa nàng, tán thưởng nói.
-Lâm Hinh, cũng không sợ người tachê cười sao?
Hàn VũTích thấy Lâm Hinh yên mến anhtrai của nàng như vậy, cũng cóhảo cảm với cô emchồng này.
-Làm gì có aiphản đối, bởi vìchị VũTích làngười xinh đẹp nhất.
Tuy nói như vậy, nhưng trong lòng Lâm Hinh cũng rất kinh ngạc với dung mạo của Hàn VũTích. Hình như lần này chị ấy còn xinh đẹp hơn lần trước rất nhiều. Hay là doảo giác của mình nhỉ?
-Chị VũTích…
Mỹ Nađã đitới, bắt lấy một tay kiacủa Hàn VũTích, kinh dị nhìn mặt của nàng:
-Chị VũTích, mặt chị…
Hàn VũTích cười nói:
-Lâm Vân đã chữa khỏi giúp chị.
Thấy đám người Mông Văn ởchỗ này chờ, Lâm Vân hỏi:
-Mọi người đã tập trung đầy đủ hết chưa?
Mông Văn rất lễ phép đilên chào hỏi Hàn VũTích. Trong lòng nàng cũng rất rung động với vẻ đẹp tuyệt thế của Hàn VũTích. Thật không ngờ vợ của Lâm Vân lại mỹ mạo như vậy. Nàng đã từng trông thấy vôsố mỹ nữ, ngay cả bản thân nàng cũng tự nhận, nếu không cóvết sẹo trên mặt, mình cũng làmột mỹ nữ. Nhưng sovới Hàn VũTích, mình đúng thật không làgì.
Liễu Nhược Sương hẳn làxinh đẹp, nhưng Mông Văn vẫn chorằng Liễu Nhược Sương kém Hàn VũTích. Haingười đều làmỹ nhân, nhưng mình cảm thấy haingười cóchút khác biệt, rất khó nói lên lời.
Chủ tịch của tập đoàn Vân Môn đã trở lại, nên các nhân viên của công tyđều rất hưng phấn. Hiện tại phòng họp trung tâm của công tykhông chophép nhiều người vào, chỉ cóchủ tịch và haivị tổng giám đốc là cóquyền.
Còn phần lớn nhân viên là ởbên ngoài chờ. Phòng họp này lànơi được bảo vệ nghiêm ngắt nhất. Bình thường đám người LamCực làtập trung bảo vệ ởđây, ởbên ngoài chỉ cần vài bảo vệ làđược.
Thấy Lâm Vân đivào công ty,các nhân viên đều đứng lên vỗ tayhoan nghênh. Lâm Vân chỉ gật đầu, hiện tại hắn không cótâm tư gìđể nói chuyện với bọn họ.