41 Sau đó, Lam Tranh dời phòng Khuynh Anh đến trong tẩm cung của hắn. Tuy rằng không phải chung giường, bất quá cũng cách không xa. Cái vị vị trí vốn là của Già Diệp dùng để chuyên môn hầu hạ hắn, chỉ dùng một mảnh bình phong khổng lồ che lại, thậm chí bồn tắm cũng để bên trong.
42 Lúc này ở trong thành Dao Quang truyền ra tin tức làm số tiên tử đau đớn vỗ ngực liên tục. Mà một người trong đó là Già Diệp. Hắn đã phái người âm thầm điều tra nghe ngóng bọn bóng đen, nghĩ rằng chủ tử nhà mình cũng sẽ nổi lên tâm phòng bị với nữ nhân kia, nào biết rằng hắn bị ả cướp chỗ! Ả còn làm thay công việc của hắn nữa chứ!!Vừa nghĩ đến từ nay về sau ả sẽ hầu hạ điện hạ Lam Tranh mặc quần áo, ăn cơm, tắm rửa, ngay cả ngài ấy đi tiểu đêm cũng sẽ kêu nữ nhân này, trong lòng hắn liền thấy mất mát.
43 Tuổi tác khác biệt thật sự là làm cho người ta hít thở không thông. Khuynh Anh thật vất vả mới học xong cách thức mặc quần áo hoàng gia mà Phù Liên chỉ, lại học tập lễ nghi nơi bàn ăn mới mờ mịt rời đi.
44 Lê Thiên Thường mang dung nhan tinh xảo động lòng người, chỉ vào các nơi trong thành Dao Quang, nhẹ nhàng cười bắt chuyện cùng Trường Minh. Mà Trường Minh đại đa số thời gian đều là trầm mặc, có đôi khi cũng nhẹ nhàng gật đầu nói cái gì đó.
45 Khuynh Anh bị trói thành một cái bánh chưng, chỉ còn lại ánh mắt trừng hắn: “Tên lùn chết bằm, ngươi muốn dẫn ta đi nơi nào?!”“Câm miệng!”“Ngươi thả ta xuống thì ta câm!”“Ngươi nghĩ ta muốn bắt ngươi sao?” Nam Huân giận xanh mặt, “Ai biết ở trên đường phố gặp trúng ôn thần nhà ngươi, còn làm cho đại điện hạ thấy được! Làm cho đại điện hạ gặp được coi như xong! Ngươi kẻ quê mùa này còn làm cho công chúa Bắc quốc cũng nhìn thấy! Đã nhiều ngày Lê Thiên Thường tìm mọi phương pháp trừ bỏ ngươi, vừa rồi nếu không phải ta cao tay, nữ nhân kia đã sớm hạ thủ ngươi! Nếu như không phải là vì mối quan hệ của hai đại thần đô, ta sẽ không thèm để mắt tới người phàm như ngươi!”Trên đầu Khuynh Anh chậm rãi nổi một tia gân đen: “Giữa ban ngày ban mặt sao lại có nữ nhân không biết đạo lý như vậy?”“Công chúa Bắc quốc nổi danh phô trương ương ngạnh, ngay cả vua Bắc quốc cũng bó tay với nàng, cho dù nàng có lấy mạng của một người phàm như ngươi, thành Đông Phương cũng không có khả năng phản ứng gì!”Thông qua chuyện này, Khuynh Anh mới hiểu rõ người của thế giới này.
46 “Tiểu thư Khuynh Anh, mời dùng phương thức của người thường nói chuyện với ta. ” Đối phương chậm rãi mở miệng, ngữ khí lễ phép mà xa cách. Khuynh Anh ôm đầu không đứng dậy nổi, nếu cả đời ngốc ở cái thế giới này, nàng thà cả đời không bình thường đi.
47 “Hai. . hai trăm năm?” Khuynh Anh nhốn nháo một trận, nếu không phải tay chân đều bị pháp thuật cố định, nàng lập tức sẽ nhảy xuống xe, che mặt rơi lệ mà chạy đi.
48 Tối hôm đó Khuynh Anh gặp một cơn ác mộng. Trong mộng có một con dã thú đầu đen đuổi theo nàng, nàng không ngừng chạy, nhưng bỗng dưng tuyết trắng đầy trời, toàn bộ thế giới đều là một mảnh trắng xoá.
49 Khuynh Anh đành phải đi qua, lúc đi đến trên cầu, chung quanh nước tiên lay động như một đóa hoa nở rộ, có những sinh vật như những con sứa màu vàng tung bay, chúng nó bị gió thổi trong không trung, nhảy múa xoay tròn hết sức trong sáng.
50 Lam Tranh lại nhớ ra cái gì đó, vẫy vẫy tay với nàng: “Nàng lại đây. ”Khuynh Anh cảnh giác lui về phía sau một bước: “Ngài lại muốn làm cái gì?”“Cung tỳ nếu không phải nghe lời là bị trừ tiền công.
51 Khuynh Anh bị đè thở không nổi, hơn một nửa lưng của nàng đã bị đẩy ra ngoài cầu đá, hắn chỉ dùng tay nắm lấy thắt lưng không để cho nàng ngã xuống nước.
52 Một đêm bị ép buộc, ngày hôm sau Khuynh Anh nóng rần lên. Liên tục tra tấn tinh thần khiến nàng lâm vào hôn mê, thế nào cũng không đồng ý tỉnh lại, thân hình đơn bạc co rúc ở trên giường Lam Tranh, giường thật lớn khiến nàng có vẻ càng thêm thật nhỏ.
53 Lệ khí trong mắt Lam Tranh chậm rãi tiêu tán, hắn giật giật khóe miệng: “Đệ cũng muốn, chẳng qua còn chưa kịp. ”Toàn Cơ đóng cửa lại, đi đến: “Tỷ còn nghĩ là Già Diệp quấy rầy việc tốt của đệ, bị đệ ném ra ngoài.
54 Khuynh Anh khỏi rất nhanh, đại khái là tâm tư rốt cục có niềm tin, cả người cũng nhẹ nhõm. Nàng dậy rất sớm, sau đó Toàn Cơ đến mang nàng rời đi. Từ sáng đến tối, thậm chí suốt đêm không về.
55 Mỗi một ngày qua đi, Khuynh Anh gần như đều trở lại Điện Thiên Xu trong tình trạng kiệt sức, ngã xuống là ngủ ngay. Ngày hôm sau lại tiếp tục huấn luyện gần như bạo ngược.
56 Khuynh Anh nghĩ nghĩ, yếu ớt nói: “Kỳ thực ta thích không có thú vị. ”Lam Tranh nhất thời nheo mắt lại tuy, rằng Khuynh Anh vẫn là Khuynh Anh vô dụng lại không não, nhưng hắn lại cảm thấy nàng có chỗ không giống.
57 “Toàn Cơ dạy nàng cái gì? Hả?” Hơi thở của hắn phun ở viền tai của nàng, môi mềm mại như chim con cọ tai của nàng. Khuynh Anh cương cứng, một cử động nhỏ cũng không dám, nàng mới chỉ học phép thuật một tháng, nếu cứng rắn, thua thiệt nhất định là nàng.
58 Ban đêm ở Thần giới vẫn luôn rất đẹp. Mà đêm nay dường như thật đặc biệt, phố lớn ngõ nhỏ đông nghẹt mĩ nhân trang điểm tỉ mỉ đứng thành đàn, khắp nơi đều ánh sáng lấp lánh loá mắt.
59 Đột nhiên ánh sáng chung quanh đều mờ đi, có một loại thang sáng chói mắt hình thành trong không trung ở Điện Trường Sinh làm cho người ta mở mắt không ra.
60 Khuynh Anh cười nhạt một tiếng, “Ta có tư cách tới hay không, chẳng lẽ công chúa điện hạ không nhìn ra?”Lê Thiên Thường hơi sững sờ, bất quá vẫn nở nụ cười, vẫn tao nhã lại cao quý, người ngoài xem vào sẽ nghĩ các nàng đang vui vẻ nói chuyện với nhau.