21 Lúc này tóc của Lam Tranh buộc ở sau ót thành một cái đuôi ngựa, phô bày trọn vẹn gương mặt sáng lóng lánh. Bởi vì đội nón giáp bạc, cho nên cũng giảm đi một phần không đứng đắn so với lúc trước.
22 Cuối cùng mới biết được, đây là vườn hoa sau cung Thiên Xu, nhưng bị người nào đó làm phép thuật, sẽ bởi vì tâm tình của hắn mà thay đổi thời tiết. Khuynh Anh âm trầm nhìn bầu trời xanh, thì ra của tâm tình của hắn tốt đều là tạo nên từ sự thống khổ của người khác.
23 “Ha ha ha… Thật không ngờ, đường đường Tam điện hạ, rốt cục cũng có một kết quả như vậy. ”Đột nhiên, một tiếng cười vang lên giữa không trung, lúc đầu nhìn thấy một con chim đại bàng đỏ khác chậm rãi đáp xuống dưới, nhìn đến người cười phô trương trên lưng chim, lại thấy được là một cô gái.
24 Tay áo tuyết trắng nhẹ nhàng phất qua thủy kính, hình ảnh trên mặt kính đã biến mất. Chẳng qua, không khí trong phòng thay đổi, bắt đầu đè nén hít thở không thông.
25 Khuynh Anh bị ép buộc đến chạng vạng mới có thể trở lại điện nữ quan. Về việc muốn đi cung Ngọc Hành tìm Trường Minh cầu xin cho tiên tỳ, Lam Tranh đã trực tiếp miễn trọng tội của hầu gái, sửa lại thành cấm cửa một tháng, hơn nữa trừ bỏ một trăm năm linh lực coi như trừng phạt.
26 Phù Liên kéo Khuynh Anh trở về phòng. Trên mặt của nàng một chút cũng nhìn không ra dấu vết mới vừa rồi bị người ta vòng vây vũ nhục, thoạt nhìn vô cùng vui vẻ.
27 Ở tại thần giới, ngày trôi qua nhanh hơn trong tưởng tượng. Khuynh Anh cứ theo lẽ thường một ngày ba bữa, cứ theo lẽ thường nhận tầm mắt tò mò của mọi người.
28 Tạm biệt Phù Liên, Khuynh Anh mang tâm tình vô cùng phức tạp đi theo Nam Huân đáp lên mây bay đi điện Ngọc Hành. Tiểu gia hỏa này cùng chủ nhân hắn có bộ mặt không có dây thần kinh, nàng thử hỏi nhiều lần đều không được đáp lại.
29 Mấy chữ giống như búa tạ dừng ở trong tim, Khuynh Anh nàng sợ run hồi lâu, mới khiến đầu óc trống rỗng mình hồi thần một chút: “Sao… làm sao lại như vậy? Ta vô tội, ta thật sự chỉ muốn thay bà nội cầu nguyện, ta cũng không có muốn đến chỗ này… Ta chẳng qua là đi đến miếu thần trên núi một chút, thật sự, ta…”“Thần thụ chưa bao giờ phạm sai lầm.
30 “Không được viện trưởng lão cùng phụ hoàng phê chuẩn, nàng không đi được. ” Hắn mở miệng nói. “Mặc kệ viện trưởng lão, mặc kệ Thần giới!” Khuynh Anh xiết chặt cổ áo của hắn một phần, ngón tay nàng đang run rẩy, nhưng mắt của nàng trừng to: “Các ngươi bất quá chỉ là có chút pháp thuật, có quyền gì đòi làm chúa tể vạn vật!! Vô sỉ!!”“Nữ nhân phàm giới, nàng rất vô lễ.
31 “Điện hạ, nàng chỉ là một phàm nữ nho nhỏ, vô lễ với ngài như thế, theo pháp điển, nàng hẳn là bị đày đi nơi hoang dã. ” Lê Thiên Thường đứng ở bên người Trường Minh, con ngươi không dấu vết lướt qua cổ áo bị kéo loạn của hắn, đáy mắt hiện lên một màn ghen tị làm cho người ta sợ hãi, mới mềm mại nói: “Huống hồ người phàm dục vọng quá lớn, tổng là muốn đòi thứ xa vời gì đó không thuộc về mình, giữ ở bên người, sẽ gây tai họa.
32 Điện Thiên Xu. Đám mây đen bao phủ trên đỉnh điện đã hơn một tháng, ngói ngọc xanh vàng rực rỡ cũng bị bao phủ trong sắc thái u ám, trong thần điện không thấy mặt trời chỉ có một nơi tụ tập tất cả ánh sáng.
33 Nửa tháng sau. Phù Liên chạy bộ vào cung Thiên Xu, trong tay nàng đang cầm một gói đồ nho nhỏ, trêu chọc không ít tầm mắt. Già Diệp đi ở phía trước dẫn đường cho nàng.
34 “Nàng cảm thấy thế nào?” Khuynh Anh rút rút khóe mắt. Phù Liên nói: “Nhất định là tung tin vịt. Thân thể nàng như vậy, trước không lồi sau không lõm, cái gì cũng không biết, cánh tay còn không to bằng một nửa tay người khác, mà vẫn có thể được thần chúc phúc, cho nên nhất định cách ngày ngủm củ tỏi không xa.
35 Phù Liên thông minh lấy cớ chạy trốn, Khuynh Anh phát điên ở trong lòng một ngàn lần, sau đó cố giả bộ trấn nhất định, mặt đối mặt với con hồ ly tùy thời tùy chỗ sẽ cắn người này.
36 Canh gà nóng rơi trên váy, Khuynh Anh biết mình da dày nhưng vẫn là bị phỏng rên một tiếng. Chén sứ rơi trên mặt đất, vỡ thành mảnh nhỏ. “Xin lỗi, ta không cố ý.
37 Lo lắng dần dần truyền khắp toàn thân, làn da sưng đỏ cũng khôi phục bộ dáng bóng loáng nhẵn nhụi ban đầu. “Cám ơn, đã hết đau rồi. ” Khuynh Anh muốn rút chân của mình về, nhưng ngón tay Lam Tranh như là cái kìm chặt chẽ nắm mắt cá chân nàng ở lòng bàn tay.
38 Nàng vừa mới làm cái gì?Nàng vừa mới làm cái gì?!!!Khuynh Anh sững sờ nhìn ngón tay mình, lại sững sờ nhìn hoàng tử điện hạ bị mình đánh bại. Trong lòng nàng giống như bị sét đánh, tim đập điên cuồng, đáng tiếc cửa sổ phòng này khép chặt, nàng không xem thấy thời tiết bên ngoài, cũng không biết bây giờ tâm tình Lam Tranh thế nào.
39 Không khí giống như ngưng kết. Lam Tranh chậm rãi đi tới trước giường Khuynh Anh, thò tay xốc màn che lên. Nàng gần như chôn đầu trong cánh tay, lúc hắn tới gần như là co rúm lại, nhắm hai mắt lại dường như là đang chờ đợi hắn xả lửa giận lên người nàng.
40 Ngày hôm sau, Lam Tranh tỉnh lại lúc Khuynh Anh co rúc trong góc giường ngủ rất say. Cho dù là đang ngủ, mày của nàng lại luôn không giãn ra, trên mặt tràn ngập bất lực cùng mờ mịt, tư thế ngủ cực kỳ không có cảm giác an toàn, giống một con thú con, giống như lần đầu tiên nhìn thấy nàng nàng kích động từ trong mây rơi vào cỗ kiệu của hắn, gương mặt kinh hoàng.