61 Ân Dập Diễm vỗ nhè nhẹ cô, ru cô ngủ, giọng nói nỉ non vàn lên bên tai cô: "Ừ, em nói đi, anh ở đây, luôn luôn ở đây nghe. "". . . . . . Em còn chưa nói với anh ba chữ, lại.
62 Anh yên lòng, ôm lấy cô, yêu thương cười: "Oa Oa ngoan, chúng ta đến giường nghỉ ngơi được không?"Cô cười, gật gật đầu: "Được. "Nam Cung Ngạo thấy khung cảnh trước mắ, mắt chợt đau, đau lòng đến như có ngàn lưỡi dao đâm vào vậy.
63 "Không phải là ý đó? Vậy là cái gì?"Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ hồng, đi tới đi lui, không biết nên nói cái gì. Đạt được ý, anh thôi cười, nghiêm túc nói: "Oa Oa, em phải biết rằng, trên thế giới này, anh hứa với em sẽ không thất tín.
64 Oa Oa nháy mắt mấy cái, nhìn anh chăm chú không hề chớp mắt. Sau một hồi, mới nói: "Thật sao, em đi với anh. "Anh cười: "Ngoan. "Ánh nắng tươi sáng, thời tiết dễ chịu, xe chạy dọc theo đường nhựa, sau đó dừng ở trước một quán cà phê.
65 Hai mắt Kiều Khả Y vô hồn ngồi ở đó, mặc kệ ánh mắt hiếu kỳ, kinh ngạc, đồng tình, thương xót của người xung quanh. Cô nhìn thấy anh cười dịu dàng với cô gái kia như vậy như vậy, cô nghe được anh nói với cô gái kia: "Bảo bối, chúng ta đi thôi.
66 Ân Dập Diễm: ". . . . . . "A, xem ra, cái đó còn chưa khỏe. Lại qua một lúc: "Diễm, xong chưa?"Ân Dập Diễm: ". . . . . . "Chỉ là lần này, tiếng tim thình thịch, không còn đập kịch liệt nữa.
67 Ân Dập Diễm cũng lộ ra hai hàng răng trắng, âm trầm cười: "Người có quyết định cuối cùng trong hội nghị. "Vừa mới nói xong, thang máy dành tiêng cho Tổng giám đốc "Đinh" một tiếng, cửa từ từ mở ra, anh dẫn Oa Oa đi vào, không hề liếc nhìn người.
68 Ân Dập Diễm cũng lộ ra hai hàng răng trắng, âm trầm cười: "Người có quyết định cuối cùng trong hội nghị. "Vừa mới nói xong, thang máy dành tiêng cho Tổng giám đốc "Đinh" một tiếng, cửa từ từ mở ra, anh dẫn Oa Oa đi vào, không hề liếc nhìn người.
69 Cái gì gọi là không nhớ rõ? !Nhíu mày, hừ? Không liên quan , anh có thể ngang ngược. Không để ý xung quanh còn có rất nhiều người, Ân Dập Diễm ôm lấy Oa Oa, khiến cô kêu to.
70 Kế tiếp, là "Thời gian tốt đẹp" của hai người. "Diễm, khuya hôm nay chúng ta đi ngủ sớm một chút được không?""Ừ? Đi ngủ sớm một chút?" Bàn tay cởi cà vạt bỗng nhiên dừng lại.
71 Chỉ vì một chút việc nhỏ như vậy, mà sáng sớm gọi điện thoại? !Cơn giận của anh tăng lên!Người có thể gọi điện thoại, không phải cấp dưới của anh, mà lại là mẹ của anh.
72 Hiện tại, bọn họ đứng ở tầng một. "Đi thôi, chúng ta đi tìm một cái bàn. "Ân Dập Diễm chọn lấy cái bàn người không nhiều lắm, ngồi xuống, rất tự nhiên, đem vợ yêu mới cưới của anh ôm ở trên đùi.
73 Cô gật đầu liên tục không ngừng: "Được được, nhiều hơn nữa càng tốt!"Hắc, dù sao có người kiếm tiền cho cô, từ nay về sau cô làm gì lo lắng sẽ không có tiền xài?Bởi vì bọn họ nói là tiếng Trung, bốn người còn lại nghe không hiểu gì.
74 Thân hình cao lớn dịch chuyển, phá vỡ yên lặng, cũng khiến ấy người thất thần tỉnh lại. Nhìn thấy vẻ mặt Oa Oa sợ hãi, sắc mặt Ân Dập Diễm lúc này mới trở lại bình thường.
75 Anh nhẹ nhàng vung qua trán của cô, ôn nhu nói: "Không có việc gì. "Mặc kệ đám người kia sống hay chết, cho dù là trời sập xuống tới, trung tâm duy nhất của anh luôn luôn là vợ yêu của anh.
76 Trên đường về nhà trùng hợp đi ngang qua một cửa hàng, Oa Oa đi vào tùy mua vài thứ, sau đó quàng tay Ân Dập Diễm, cười sáng lạn: "Diễm, hôm nay xem anh đó!"Trên trán mồ hôi lạnh ứa ra, anh tiếp nhận cái gói đồ nặng nề này.
77 Vẻ mặt Oa Oa đen thui nhìn anh: "Diễm, nói thực ra, anh có phải không biết nấu cơm hay không?"Ngón tay của anh cứng đờ, khóe miệng dừng lại. "Buồn cười! Đường đường là đàn ông cao 1,7m, nấu cơm cũng không biết làm, thật sự là trò đùa!"Giải thích chính là che dấu.
78 "Tôi là ai lại không quan trọng, dù sao vị tiên sinh này đang đợi vợ của anh ấy, cũng không phải chờ cô, cô ở đây ghen tuông cái gì?"Vẻ mặt cô gái xem thường.
79 Mỗi ngày Oa Oa chơi mệt mỏi mới về đến nhà, anh chờ, bình thường là bóng lưng của cô, âm thanh đóng cửa. Anh nhìn trời, cảm thán nói, "Thiên hạ to lớn, không thiếu cái lạ, tuần trăng mật như vậy, còn là lần đầu tiên tôi thấy.
80 "Oa Oa, em vừa mới nói, mua cho em cái gì?""Chính là cái này a!" Cô cầm tạp chí trên mặt bàn, chỉ vào một cái vòng cổ trong đó. Ân Dập Diễm nhìn tấm hình, nhìn cái vòng cổ kia, tiếp theo ôm Oa Oa nói: "Gần đây em hơi nhẹ rồi, chúng ta làm chút vận động, như vậy lượng cơm của em sẽ tăng nhiều, được không?"Vẻ mặt anh xấu xa.