41 "Đi thôi, Diễm, chúng ta đi ăn quán ‘ Nhất vãng tình thâm ’ ở phía dưới được không? Lần trước món chân gà kia ăn thật ngon!" Liếm khóe môi, tỏ vẻ mình nói không sai.
42 Thôi thôi, để tùy thôi, chỉ cần không làm ra chuyện quá giới hạn là tốt rồi, ai bảo anh vô cùng yêu cô?*A. . . . . . Thoải mái ngáp một cái, hôm nay lại chính là một ngày tốt đẹp!Mặt trời đẹp thật đó, Oa Oa kéo bức màn ra, làm cho phòng ngủ tràn đầy ánh sáng.
43 Người đàn ông rất bình tĩnh trấn định, không có đáp lại cô. Khả Y không cam lòng tiếp tục gọi: "Dập Diễm!"Nghe vậy, người đàn ông chỉ là một nhíu mày, vẫn không có đáp lại, lẳng lặng ký xong chữ, để hồ sơ xuống.
44 Kiều Khả Y u ám nheo mắt lại, nắm chặt nắm tay. Cô thề! Sẽ cố gắng làm con bé đó trở thành ‘ đàn bà ’!Chậm rãi, cô chậm rãi thay đổi sắc mặt, làm ình nhìn có chút ít ôn hòa.
45 "Ngoan ngoãn ngồi ở đó, được không?" Như vậy anh cũng có thể hết sức khống chế, chỉ cần có cô ở bên người. Oa Oa gật đầu, cười ấm áp. Lúc xoay đầu ra chỗ khác, trong hai tròng mắt Ân Dập Diễm lại nhiễm lên vẻ bạo lực, nhưng bị anh khéo léo kiềm chế giọng nói: "Mọi người trước theo thứ tự nói bản kế hoạch của mình chưa đủ chỗ.
46 Trong phòng họp gần năm mươi ánh mắt nhìn Ân Dập Diễm ôm Oa Oa đi vào trong phòng nghỉ. Mọi người không khỏi cảm thán, ai, Tổng giám đốc không có gì để lo lắng cuối cùng cũng có nhược điểm!Tiếp theo nhìn dò xét, sách, không vì cô gái này, bằng không với cái tính tình này của Tổng giám đốc, núi lửa không bộc phát mới là lạ!"Két" tiếng đóng cửa vang lên trong phòng họp yên tĩnh, mọi người sờ sờ mũi, bộ dạng cúi đầu.
47 Anh ngẩng đầu, đôi mắt nhìn qua cô đang ngượng ngùng, ôn nhu cười, véo cái mũi nhỏ của cô. "Đi thôi, nếu em không đi, cha mẹ sẽ lo lắng!"Oa Oa phục hồi lại tinh thần: "A! Sắp muộn rồi!"Hai người tới bãi đỗ xe, vài phút, đã bình yên ngồi vào trong xe.
48 Trong phòng yên tĩnh không có tiếng động. Thật lâu , Oa Oa lên tiếng giảm bớt trầm mặc: "Cha mẹ, Diễm lần đầu tiên đến nhà chúng ta, không mời người ta vào ngồi một chút sao?""A, đúng đúng đúng!" Sở mẹ phục hồi lại tinh thần, bắt đầu theo nghi lễ.
49 Thấy hai người kề tai nói nhỏ, hoàn toàn không để ý tới hai người già này, Sở mẹ đành phải lên tiếng hỏi lại lần nữa: "Cái này. . . . . . cậu Ân, "Ân Dập Diễm mỉm cười: "Bác gái gọi con Dập Diễm là được rồi.
50 "Chuyện lạ!"Nếu như là vì đối với cái câu kia của bà mà biểu hiện ra, như vậy, bà nghĩ, người đàn ông này là làm được!Ít nhất là trước mặt bọn họ!Có rất ít đàn ông chịu ở trước mặt người ngoài mà đút cho cô gái mình yêu, chuyện này tổn hại đến tôn nghiêm của đàn ông, nhất là người kiêu ngạo, đàn ông là vua.
51 "Oa Oa, " Anh nở nụ cười cứng ngắc, đi về hướng cô. "Nếu như không thể ăn, chúng ta bỏ đi, đi ra bên ngoài ăn được không?""Không được!"Dứt lời, Oa Oa cầm tượng gỗ lên, ngã vào giữa giường.
52 Hơn nữa, cô vẫn không rõ, cô gái trước mắt này nhìn rất quen, tại sao lại tát cô? !Cô nheo lại mắt, tỉ mỉ nhìn cô ta. Sau đó, lấy tốc độ nhanh như chớp, cũng hung hăng mà tát lại một cái.
53 Cô cười châm chọc: "Thật là một tiểu nha đầu đơn giản! Cô biết anh ta tại sao không ở đây sao?"Cô chính là quan sát vài ngày rồi, tuy không biết tại sao Dập Diễm phải mang cô ta tới đây làm cái gì, nhưng qua mấy ngày, cô biết được hôm nay trong nhà cũng chỉ còn lại có một mình cô ta.
54 "Tôi biết rõ cô rất đau khổ, nhưng mà. . . . . . Tôi thật xin lỗi, tôi không thể đem Diễm nhường cho cô. "Không nói đến chuyện là tình địch, nói thật, cô ấy là thích anh, ít nhất cô ấy dám yêu dám hận.
55 Oa Oa cố gắng kéo dài thời gian, có lẽ chờ một lúc, sẽ có người đến. Cũng có thể. . . . . . hiện tại cô có thể gọi điện thoại cho Diễm. "Bốp!"Bỗng chốc, điện thoại bị một đôi ném đi, rơi trên mặt đất, vỡ tan tành.
56 Trong nháy mắt, Oa Oa cứng đờ, trái tim đập bất thường. Diễm. . . . . . Mau tới. . . . . . Cứu em. . . . . . Cô không tiếng động nói. . . . . . . Cứu em.
57 "A!"Ôm một người rất bất tiện, bởi vậy, vì bảo vệ tính mạng, Bắc Xuyên Hạ Tử quăng Oa Oa đi. "Không ——" giọng Oa Oa nho nhỏ, như không thể nghe thấy. Huỵch ——Thân thể nhỏ nhắn ngã xuống cầu thang, lưu lại từng vết máu.
58 Trên đường đi, tiếng kêu gọi của Oa Oa vẫn luôn ám ảnh anh, một tiếng lại một tiếng. Anh lặng yên nói, Oa Oa, chờ anh. . . . . . Lúc anh về nhà, không hề nghĩ tới, anh lại thấy cảnh tượng như vậy ——Thân hình nhỏ nhắn nằm ở cầu thang, mái tóc dài rối tung, che khuất bả vai gầy yếu của cô.
59 "Cộp cộp cộp ——"Tiếng bước chân gấp gáp ngày càng đến gần. Nam Cung Ngạo thở hồng hộc đến bên Ân Dập Diễm. "Diễm, cô ấy. . . . . . thế nào?"Ân Dập Diễm lạnh lùng nhìn anh ta một cái, không nói một từ.
60 "Các anh sao lại ở đây?" Vừa nói xong, liền nhớ lại chuyện lúc trước, vội vàng kêu sợ hãi : "Ô! Mình nhất định là bị ảo giác rồi, làm sao có thể nhìn thấy hai người các anh, Ahhh, đau quá.