Cô Vợ Ngọt Ngào Của Tổng Giám Đốc Chương 44: Chương 44
Chương trước: Chương 43: Chương 43
Cả sân bóng, gồm tất cả mọi người vào khoảnh khắc này giống như bị điểm huyệt, không thể động đậy, khi quả bóng phát ra tiếng bộp đạt được ba điểm, trong nháy mắt không khí như ngừng trôi, đồng thời tuyên bố trận đấu bóng này đã hoàn toàn kết thúc!
“Cảm ơn các thầy chỉ giáo!”
Đội học trò thua, oán trách vẫn thuộc về thầy Hướng, cố ý tổ chức trận đấu bóng rổ giữa giáo viên và học sinh này, nhưng thật ra là có ý đồ khác. Huấn luyện viên phụ trách câu lạc bộ bóng rổ hắng giọng, nói: “Tại sao tôi phải chọn hôm nay tổ chức trận đấu bóng này?”
“Mời huấn luyện viên nói!”
“Chúng ta coi trọng là đoàn kết, tin tưởng, hôm nay mời các thầy tới tham gia trận đấu này không phải để bọn họ khiến các cậu ra sức, tôi muốn các cậu phải đoàn kết với đồng đội mình, tin tưởng, thời gian cách trận các cậu không xa, huấn luyện viên không muốn các cậu là một chậu cát, xốc lại 12 nghìn lần tinh thần cho tôi, đoàn kết lại, để giáo viên bọn tôi tự hào về các cậu!”
“…….”
“…….”
“Một đống bùn nhão vĩnh viễn không đỡ nổi bùn nhão, không có sự ăn ý, không có sự tin tưởng, không có đoàn kết, chỉ biết dựa vào người khác giành điểm vậy mục đích đồng đội dùng làm gì? Hôm nay có ba hotboy trấn giữ thì thế nào, còn không phải thất bại thảm hại à, mọi mặt đều thua, tiếp tục giữ lại câu lạc bộ bóng rổ chỉ còn mất mặt xấu hổ.”
Bên ngoài sân, một giọng nói sắc bén truyền tới từ đám người, nói không chút nể tình nào, chủ nhân của giọng nói đang đứng trên sân bóng, đám người bên ngoài sân ai cũng hít một hơi lạnh, Tô Đậu nhìn thẳng vào nữ sinh có dũng khí đáng khen, đồng thời trong lòng cũng đổ mồ hôi lạnh thay cô ta, cô bé này sao to gan lớn mật nói ra mấy lời như vậy? Cô ta không sợ bị đội học sinh bao vây tấn công à?
“Cậu có tư cách gì nói chúng tôi?” Một nam sinh tiến lên, khiêu khích nói: “Cậu có gan như vậy, đấu một mình đi!”
“Đấu một mình?” Nữ sinh cười lạnh một tiếng, nói tiếp: “Tôi không đấu một mình với phế vật vô dụng!”
Phế vật vô dụng, cậu ta là phế vật vô dụng?
“Phế vật? Tôi muốn cậu nhìn rõ ràng, đội chúng tôi không phải là phế vật!” Đi ra nói chuyện là một trong ba hotboy, giống như khiêu chiến vừa giống như tuyên bố, cậu ta chuyển hướng sang huấn luyện viên Lữ, nói yêu cầu: “Huấn luyện viên, chúng tôi muốn đấu một trận!”
“Được!”
Nhìn qua giáo viên và học sinh trong sân, lúc này đội học sinh ý chí chiến đấu ngẩng cao, phía sau bọn họ có một ngọn lửa rừng rực thiêu đốt, đội học sinh có thể chuyện bại thành thắng, thay đổi bùn nhão, phá bỏ danh xưng phế vật sao?
Lúc tiếng còi bắt đầu trận đấu bóng rổ thứ hai vang lên, thầy Hà phát quả cầu đầu tiên, cùng lúc đó nữ sinh châm ngòi khiêu khích kia ra khỏi sân bóng, biến mất trong đám người. Tô Đậu men theo hướng đó đi tới, mắt thấy bạn học nữ này muốn rời đi, bước nhanh đi tới đồng thời nghe thấy bạn học nữ khác bên cạnh nói: “Sao cậu phải làm như vậy? Không sợ bị mấy bạn học nữ khác vây đánh sao?”
“Cậu hiểu mà!” Bạn học nữ kia cười yếu ớt, khí thế đứng trong sân bóng vừa rồi trong nháy mắt biến mất một nửa, hiện giờ làm người ta có cảm giác ngược lại quả đúng là dáng vẻ người đẹp đau bệnh, Tô Đậu lén lút đi tới, lắng nghe cuộc nói chuyện giữa cô gái và bạn học kia.
Haizzz, người đẹp tóc dài thở dài nói: “Cậu nhất định phải dùng cách như vậy để muốn cậu ta nhớ cậu sao?” Thầm mến ba năm, cuối cùng biến thành xa cách, chẳng lẽ chưa từng thử qua để chuyện này nở hoa kết trái sao?
“Cậu ta sẽ không nhớ tớ!” Một cô gái rất bình thường, bệnh nặng triền miên, ai sẽ nhớ tới một người sắp chết chứ?
Tô Đậu càng nghe mày nhíu càng chặt, ánh mắt chạm vào tình hình trong sân thì vẫn vô cùng thê thảm như lúc nãy, đội giáo viên được 25 điểm, đội học sinh được 15 điểm, cách nhau 10 điểm, cũng sắp hết thời gian, chẳng lẽ đội học sinh lại phải thua sao?
Lúc này tiếng còi tạm dừng vang lên, hai bên nghỉ ngơi đồng thời nghĩ biện pháp tấn công; vì trận đấu này rất nhiều học sinh không về lớp để học, ngược lại vây xem càng lúc càng nhiều, còn say sưa thảo luận tiến triển trận đấu, nhìn điểm hai bên chênh lệch xa, một nửa học sinh đào ngũ, cho rằng trận đấu thứ hai đội học trò cũng sẽ thất bại. Còn một nửa học sinh thì tin chắc đội học sinh sẽ chuyển bại thành thắng, nhất là bị một bạn học nữ chế nhạo là phế vật, thật sự nếu không vùng lên thì mặt mũi để đâu? Còn lại một số học sinh không ủng hộ bên nào, dùng tâm tình xem cuộc vui quan sát toàn bộ trấn đấu.
Bạn học có vẻ bệnh đau đứng im một góc! Dưới tán cây, thu hết tình hình trận đấu vào trong mắt, tiếng còi báo hiệu hiệp đấu sau vang lên, phát quả bóng đầu tiên vẫn là đội giáo viên. Lúc này đổi lại là Thi Cảng Bác phát bóng, Tô Đậu hẳn là nên giãn cổ họng ra cổ vũ chú hai, nhưng miệng há hốc mà không phát ra tiếng được, trong đầu vừa lúc hiện lên một hình ảnh, cô chạy nhanh lên phía trước, khi cố phát ra tiếng cổ vũ lần nữa thì chú hai phát quả bóng vào trong lưới đối thủ, đoạt được 3 điểm, trong nháy mắt toàn trường xôn xao, nhìn lại điểm hai bên đạt được, điểm lại cách càng xa.
Tiếng bạn học thảo luận nổ tung, bên này lên bên kia xuống, có mấy giọng nói mỉa mai, nói có ba hotboy trấn giữ thì sao chứ, trình độ cũng chỉ như thế mà thôi. Đội học sinh xứng danh vô dụng, hoàn toàn đi sau, không có khả năng chuyển bại thành thắng trong vòng

Xem tiếp: Chương 45: Chương 45