Cô Vợ Ngọt Ngào Của Tổng Giám Đốc Chương 45: Chương 45
Chương trước: Chương 44: Chương 44
Xe chạy khoảng 40 phút, cuối cùng cũng tới nhà họ Thi ở giữa sườn núi Dương Minh Sơn, Thi Cảng Bác dừng xe rồi nắm bàn tay nhỏ bé của Tô Đậu đi vào ngôi nhà lộng lẫy, phòng khách rộng lớn có ông cụ Thi, mấy chú bác thím ngồi hai bên cạnh, dường như đang lựa chọn gì đó, rất hào hứng thảo luận.
“Cậu hai, cậu đã về, ông cụ đang chờ cậu trong phòng khách!” Ông quản gia đi tới cung kính nói.
Thi Cảng Bác dẫn Tô Đậu đi vào phòng, tiếng nói chuyện càng lúc càng gần, một người thím nói: “Thưa ông, nhìn xem tấm này, tiểu thư thị trưởng thành phố, vào được phòng bếp ra được phòng khách, là đối tượng rất tốt, môn đăng hộ đối, xứng với nhà chúng ta.”
“Thưa ông, tấm này cũng không tồi, con cháu dòng họ Hạ thị, cô bé này lớn lên xinh xắn động lòng người, đứng bên cạnh Cảng Bác tuyệt đối càng nổi bật, mặc dù hơi nhỏ tuổi, nhưng hoàn toàn không có vấn đề gì.” Một người thím khác mở miệng nói.
Bây giờ Thi Cảng Bác đã 30 tuổi, hiện quan tâm đến chuyện chung thân đại sự của anh, có phải hơi trễ?
Tô Đậu nghe hai người thím của nhà họ Thi nói chuyện, trong nháy mắt mặt trắng không còn chút máu, bữa cơm này quả nhiên có chuyện mờ ám, dùng chuyện ăn cơm để xem mắt. Tô Đậu nắm chặt tay chú hai, dùng ánh mắt thể hiện muốn về nhà, Thi Cảng Bác cong môi cười: “Sợ?” Lúc này Thi Cảng Bác vẫn còn có tâm tư trêu đùa Tô Đậu, hiện tại Tô Đậu đương nhiên hoảng sợ, nếu như chú hai muốn xem mắt cô gái khác, vậy cô làm sao đây?
“Chú hai, không ăn bữa cơm này nữa, chúng ta về nhà được không?” Khuôn mặt trái xoan của Tô Đậu đã xụ xuống, gần như sắp rơi nước mắt.
Thi Cảng Bác nhéo khẽ mũi Tô Đậu, trấn an nói: “Cũng đã tới, ăn cơm xong rồi về, hay là em không thể chờ đợi muốn thực hiện đề nghị kia?” Câu cuối cùng tiếp tục trêu đùa trái tim hoảng loạn của Tô Đậu. Hu hu… Đã đến nước này rồi mà chú hai còn lấy cô làm niềm vui, thật không nên bắt nạt người ta như vậy!
“Thật sự ăn cơm xong rồi đi về sao?”
“Đúng!”
“Được, bây giờ chúng ta đi ăn!”
Thi Cảng Bác hết ý kiến, khóe miệng hơi co giật, rồi mới để Tô Đậu kéo đi vào phòng ăn, Thi Cảng Bác nói với bác quản gia: “Ăn cơm đi!”
Trên bàn cơm, bầu không khí khiến người ta hít thở không thông quanh quẩn, ngồi ở vị trí chủ chốt là ông cụ Thi với sắc mặt luôn âm trầm khó coi, chú bác thím ngồi trái phải hai bên, còn có mấy anh chị em gái hiếm khi về nhà họ Thi. Tô Đậu cũng không xa là gì với bọn họ, nhưng bữa cơm này thiếu Vân Hân. Dưới bàn cơm, Tô Đậu kéo ống tay áo Thi Cảng Bác, nói cho anh biết không khí này thật sự rất quỷ quái, hu hu… Cô muốn về nhà, kiểu ăn cơm của đại gia tộc này không thích hợp với động vật đơn bào như cô, thật sự quá khủng khiếp!
Thi Cảng Bác mở to mắt, tựa ở thành ghế, hai tay ôm ngực, bộ dạng thờ ơ mở miệng: “Nói đi, bảo con về không phải đơn giản chỉ ăn cơm như thế này chứ?”
Câu nói này phá vỡ cục diện bế tắc, mọi người cùng đồng lòng thở phào nhẹ nhõm, vẻ mặt không còn căng thẳng như lúc nãy, có người thím lên tiếng mở miệng trả lời, “Cảng Bác, là như vậy, ông cụ không để ý đến chuyện chung thân đại sự của chú là ông ấy không đúng, bây giờ ông cụ muốn mấy người chúng tôi làm mai mối, chú… Nhìn xem mấy người này có hợp ý chú không?” Người thím bị đẩy ra nói liền một mạch, nhưng nói đến cuối cùng khi nhìn thấy sắc mặt lạnh lùng của Thi Cảng Bác thì bắt đầu cà lăm.
“Bây giờ mới nhớ tới chuyện chung thân đại sự của tôi, có ích không?” Rất lâu… Lâu như cả một thế kỷ, cuối cùng Thi Cảng Bác lần nữa mở miệng vàng, giọng điệu châm chọc. “Mặc dù mưu kế của ba hơi hiểm, nhưng con không ngu ngốc, ba tìm vai người thím làm mai cho con, để con ở rể nhà các cô ấy, Đậu Đậu thuộc về nhà họ Thi, đây xem như trận đánh vang dội, từ trước tới giờ ba luôn xem nhẹ năng lực của đứa con riêng này!” Thi Cảng Bác anh không phải là phế vật vô dụng, ông ta bàn tính chuyện gì, anh đều một rõ hai ràng!
“Con cũng đã biết rồi, người quang minh chính đại không nói vòng vo, ta muốn con buông tay!” Âm mưu bị nhìn thấu, ông Thi không còn gì để quanh co lòng vòng.
“Không có khả năng!”
Thi Cảng Bác kiên quyết, cuối cùng đã chọc giận ông Thi, “Đừng rượu mời không uống mà uống rượu phạt!”
Anh cười lạnh một tiếng: “Con không ngại ly rượu phạt này!” Lúc dắt tay Tô Đậu rời khỏi nhà ăn, Thi Cảng Bác còn nói: “Đừng nên dùng quyền thế chèn ép con, bây giờ nhà họ Thi đã không còn phong độ như ngày xưa nữa rồi.” Muốn anh ở rể đã thể hiện rõ tất cả, bây giờ bên ngoài nhà họ Thi không còn như trước, bên trong cũng không bằng lúc trước, Thi Cảng Bác không muốn giúp nhà họ Thi lấy lại cảnh huy hoàng ngày xưa.
“Cảng Bác, dừng bước!” Một người khá lớn tuổi lên tiếng giữ chân anh: “Vào phòng khách nói chuyện!”
Thi Cảng Bác không cho Tô Đậu rời khỏi bên cạnh mình, bây giờ Tô Đậu cũng cần chú hai Thi, hai người năm ngón tay đan chặt nhau, cảm thụ nhiệt độ lẫn nhau, trong lòng mới có thể yên tâm. Đến phòng khách, bác kia đi thẳng vào vấn đề hỏi: “Cậu cũng biết đúng không?” Thi Cảng Bác

Xem tiếp: Chương 46: Chương 46