141 Thôi Tán yên lặng nghe sau đó liền thốt lên: “Xét cho cùng thì vì cha mẹ ruột của anh nên mới khiến Đông gia vướng vào cái âm mưu chính trị mà anh nói?” Ánh mắt vô cùng sắc bén.
142 Lúc này An Na và Đông Lôi đang đi dao quanh Vườn Tử Kinh, An Na không hề biết trong Noãn Các đang diễn ra một vở kịch chấn động lòng người. Trong Noãn Các.
143 Sắc mặt Chu Huệ lúc này là những mảng tái xanh, bà ta không chịu đi, đứng yên tại chỗ nửa bước cũng không rời, sau đó run rẩy đi về phía Hà Cúc Hoa, bộ dạng vô cùng đáng thương.
144 Hách Quân bật tường đi vào, bên cạnh là trợ thủ Tiểu Cung. Tiểu Cung toát mồ hôi, cảm thấy có chút ngại: “Đại ca, như vậy… có chút không phải!” Đông gia không phải nhà bình thường, gây chuyện thì sẽ rất khó xử.
145 Điện thoại đổ chuông rất lâu nhưng không có ai nhận. Bây giờ, có lẽ hắn đang họp, hoặc là đang tiếp kiến nhân vật quan trọng nào đó, điện thoại chắc đang ở chỗ Dương Khai hoặc là đang để chế độ yên lặng.
146 Hoắc Khải Hàng từ nhỏ đến lớn là một người tỉnh táo, hoàn cảnh sống cùng với sự giáo dục khắt khe của mẫu thân khiến hắn trở thành loại người gặp chuyện vẫn luôn bình tĩnh, dù cho núi lớn có đổ xuống đầu vẫn không biến sắc.
147 Đây là lần đầu tiên Hoắc Khải Hàng xuất hiện tại Đông gia, quả đúng là một nơi phong cảnh tuyệt đẹp. Theo phong tục lưu truyền giữa các quý tộc tại Đông Ngải Quốc thì khi đến phải gửi thiệp chào hỏi, đây là trình tự bắt buộc.
148 Lúc này, máy bay Boeing 787 đang ở trên không, gia đình ba người bọn họ đang ngồi trước bàn ăn, yên lặng thưởng thức bữa tối, không có bất kì sự quấy rầy nào, bên tai còn vang lên tiếng nhạc ballad.
149 9 giờ 38 phút tối ngày 12 tháng 1 năm 2012, tại bệnh viện Mai Loan, Chu Huệ vừa cười thì tay rơi xuống, khóe mắt còn vương lại giọt lệ, nhưng đã vội vã rời đi… không thể nhắm mắt được… Bà ta làm sao có thể nhắm mắt được, chuyện chung thân đại sự của con gái còn chưa thành, bà ta làm sao có thể yên tâm? “Mẹ!” Một tiếng thét chói tai vang lên trong phòng mổ khiến cảnh đêm tĩnh mịch càng mang theo sự ớn lạnh nặng nề.
150 Ba chữ này đối với người bình thường mà nói tuyệt đối có chấn động, nhưng hắn không phải người thường, hắn là Đông Đình Phong. “Có gì chỉ giáo?” Thanh âm hắn lạnh như băng cùng với một câu hỏi cụt ngủn.
151 Chương 144 “Mẹ, mẹ không vui à?” Đông Kỳ lại gần, quỳ trên mặt đất, hai tay chống khuôn mặt nhỏ bé, ánh mắt to tròn, còn ghé sát hôn cô một nụ hôn, chiếc miệng nhỏ mềm mại ấy so với ba nó còn non nớt hơn nhiều.
152 Chương 145 Hai người cũng không nói chuyện. Ninh Mẫn cẩn thận xử lí vết thương cho hắn, thận trọng tỉ mỉ. Cửa sổ mở, những cơn gió thổi vào làm những sợi tóc bay bay chạm vào da hắn, khiến hắn cảm thấy nhột.
153 Chương 146 Trong phòng khách rất yên tĩnh, máy lạnh bật vừa đủ, nhưng trán Ninh Mẫn vẫn đổ mồ hôi không ngừng. Cô lại lần nữa nhìn tập giấy tờ, rất nhiều, rất tỉ mỉ, làm thế nào hắn có thể chuẩn bị kĩ càng như vậy? Hộ chiếu, chứng minh thư nhân dân, hộ khẩu, giấy chứng nhận chưa kết hôn.
154 Chương 147 Trong thư phòng, có một người phụ nữ đang ngồi, phu nhân của ông ta, người vợ trên luật pháp, bởi vì câu nói này mà cau mày, đáy mắt không dám tin: “Thế nào mà lại dính đến Đông Đình Phong?” “Nghe nói là vệ sĩ Đông gia bắt nhầm, đưa Ninh Sênh Ca về Đông gia.
155 Chương 148 Trong mắt Đông Kỳ, Đông Đình Phong không thích cười. Dáng người cao cao, khỏe mạnh, dễ dàng tung cậu lên không, sau đó vững vàng giữ lấy. Năm nay, Đông Kỳ 5 tuổi, nhưng cậu đã sớm có kí ức.
156 Chương 149 Giường rất rộng, ánh đèn mập mờ, ánh mắt cô ôn nhu, mang theo vẻ lười biếng sau khi dây dưa triền miên. . . “Đông Đình Phong!” Cô dịu dàng gọi, thanh âm kiều diễm đó khiến người ta mềm nhũn cả cơ thể.
157 Chương 150 Trong mắt An Na, nam nhân này chính là tia nắng ấm áp cuối cùng để cô ta tiếp tục sống. Mấy ngày nay, cô ta phải trải qua những ngày lạnh giá nhất, không chỉ là thời tiết lạnh, mà còn vì trái tim băng giá.
158 Chương 151: Khuôn mặt Hách Quân khó nhìn thấy cực điểm: "Đông Đình Phong, đây là chuyện gì?" Anh ta xụ mặt không tự chủ được quát lên, con người luôn luôn trầm ổn như anh ta đây là lần đâu tiên lại bị hoảng loạn như vậy.
159 Chương 152: P/s: CÁC BẠN NHẬN XÉT CHO MÌNH VỀ DỊCH GIẢ MỚI DỊCH CHƯƠNG NÀY NHÉ :) ĐANG TRONG GIAI ĐOẠN TUYỂN CHO TRUYỆN NÀY :) Thay đổi một bộ váy xinh đẹp, cột tóc lên cao, lấy kẹp thủy tinh gắn trên tóc, sau đó nhìn gương, quơ quơ đầu, đuôi ngựa phía sau lung lay theo —— ngày hôm qua cô cùng Đông Kỳ đá bóng, ở bên ngoài phơi nắng đến hai ba tiếng, có phải có chút đen rồi không? Cô nhìn kỹ lại, thật tốt, hiện tại màu da nhìn càng khỏe mạnh rồi.
160 chương 153 Ninh Mẫn lớn lên rất xinh đẹp, không giống như mẹ của cô lúc cồn trẻ thì khả ái, trung niên thì thận trọng tài trí. Không như cô từ nhỏ khi xinh ra đã rất xiinh đẹp.