161 chuong 154 : Trên đời này, đàn ông tốt có rất nhiều nhưng chẳng có ai có thể khiến cô động tâm, cho đến khi gặp được Hoắc Khải Hàng, rốt cuộc cô cũng như một cô gái bình thừong, cuối cùng cũng nhiệt tình một chút.
162 chương 155 Ba Đặc Ân bị nhéo tỉnh dậy, chịu đựng đau đớn, anh ta không giận ngược lại cười, liều mạng nháy mắt, muốn đẩy cát trong mắt ra ngoài. Anh ta sống mấy chục năm rồi, chưa bao giờ phải ăn khổ trên tay phụ nữ, nhất thời cảm thấy xấu hổ, nhưng phần hứng thú kia càng tăng lên.
163 chương 156 Ba Đặc Ân bị đánh đến không còn cách nào khác, sống nhiều năm như vậy, đây là là lần đầu tiên bị người khác đánh thê thảm như vậy. "Anh phải xin lỗi tôi! ở chỗ này mà sám hối.
164 chương 157: Đứng ở trước mặt Ninh Mẫn người khoảng hai mươi tuổi, mặt trái xoan, gương mặt tuấn tú, mặc đồ thể thao, quần cụt, đầu cũng đội nón thể thao, người cao một mét tám, thân hình gầy gò, nhìn qua giống như học sinh, giờ phút này, vẻ mặt bị thương, biểu hiện rất chân thành.
165 chương 158 Đứng ở trước mặt Ninh Mẫn người khoảng hai mươi tuổi, mặt trái xoan, gương mặt tuấn tú, mặc đồ thể thao, quần cụt, đầu cũng đội nón thể thao, người cao một mét tám, thân hình gầy gò, nhìn qua giống như học sinh, giờ phút này, vẻ mặt bị thương, biểu hiện rất chân thành.
166 chương 159: Lúc đang nói chuyện, anh đã sớm ôm lấy cô đặt lên giường, một cái hôn rơi xuống, làn môi anh thuận thế từ từ trượt xuống xương quai xanh của cô, nhẹ nhàng cắn một cái, cơ thể của anh khẽ run lên không kìm chế nổi sung sướng.
167 chương 160 : Anh cười, cười ý vị thâm trường. Mặt của cô liền đỏ lên. Cùng ở một chỗ … rất có thể lại phát sinh chuyện. "Đi thôi!" "Ân!" Cô đi vào phòng tắm trước, anh tắm sau.
168 chương 168: Ninh Mẫn ôm chặt lấy Đông Đình Phong, không bảo vệ đưọc em gái thật tốt, so với sự thua thiệt của Hà Cúc Hoa với ba người họ mà nói, nhất định là một chuyện tiếc nuối nhất.
169 chương 162: Ngày hôm nay, ở Quỳnh Thành Hoắc Khải Hàng nhận được một bưu kiện thần bí, trong bưu kiện là một tấm hình, còn có một tờ giấy kết hôn. vẻ mặt của anh khi nhìn thấy giấy kết hôn, không thể diễn tả nỗi, trong nháy mắt cả người tản ra từng đợi khí lạnh.
170 chương 163 Cô nói rất nhẹ nhàng: "Trước kia em cứ nghĩ nhất định phải trả thù cho bọn họ, để những người chủ mưu phía sau bị phát luật trừng trị, đây là lý do duy nhất để em có sức mạnh để sống tiếp.
171 chương 163: Cánh đồng hoa màu vàng bát ngát, càng tôn thêm vẻ đẹp cho hai đứa bé: Đứa con trai, rất tuấn tú, đứa bé gái, rất xinh đẹp tựa như búp bê. Hai đứa bé đứng đối diện nhau dưới gốc cây không biết tên, tự đáng giá đối phương.
172 chương 165: "Cháu bé, nhà cháu ở đâu? Cháu xem, Vãn Vãn nhà chúng ta bị thương, cần tìm một chỗ để xử lý vết thương, có thể đến nhà cháu làm phiền một chút không?" Hách Quân ngồi xổm xuống, vẻ mặt ôn hòa hỏi, anh nghĩ muốn tìm ra chỗ ở của Ninh Sênh Ca.
173 chương 166: Cô đứng thẳng lưng, chậm rãi ngẩng đầu, bốn phía đều là hoa hướng dương, màu vàng kim chói mắt, người đàn ông đó mặc áo sơ mi đen ngắn tay và cái quần tây đen, trên cổ cũng không thắt cà vạt nhìn rất thoải mái, đầu tóc vẫn màu đen không dài không ngắn vẫn như 6 năm trước, cước bộ trầm ổn từng bước lại gần.
174 chương 167: Hắn im lặng nhìn qua khuôn mặt trắng bệch của Hoắc Khải Hàng, thấy anh ta giang hai tay đi tới như muốn ôm lấy người phụ nữ lạnh lùng này.
175 "Tiểu Ninh, cháu bình tĩnh một chút được không? Trong chuyện này cháu không thể đổ hết hoàn toàn tách nhiệm lên người trưởng quan Hoắc. . . . " Nhuế Kính muốn bước lên khuyên giải, đội nhiên một viên đạn xuyên không mà tới, bắn trúng sau vai ông, lực bắn thật lớn đẩy ông bước lên thêm một bước, Ninh Mẫn nghe được âm thanh xa lạ, phản xạ có điều kiện quay qua đỡ ông, nhưng đỡ chính là bàn tay đầy máu.
176 chương 169: Đông Kỳ thấy baba thất thần, liền đoạt lấy di động, ấn nghe, liền kêu lên: "Mẹ, mẹ không thể bỏ con cùng ba ba, mẹ là của con, mẹ là của ba ba.
177 Chương 170: Cô quay lại, hít một hơi, mới dùng giọng nói bình tĩnh: “ Trợ lý Hách, có phải anh rảnh lắm không, sao mà quản nhiều vậy!” Giọng nói cực kỳ lạnh lùng.
178 Chương 179:Đông Đình Phong là cái loại người gì, hắn hiểu biết, không bao giờ làm chuyện không có lợi, hắn sẽ không làm, nếu không, hắn sao có thể hấp tấp, đem chiếm đoạt một nữ nhân đã có con gái.
179 chương 172: "Báo cáo trưởng quan, lính đặc chủng số dlf621 còn sốngt. " Giọng nói của cô có chút suy yếu trả lời. Từng chút từng chút leo ra khỏi đường hầm.
180 chương 173: Sau khi Đông Đình Phong rời khỏi phòng chăm sóc đặc biết, Hách Quân mới bước ra, thản nhiên nhìn hắn một cái, sắc mặt âm trầm: Đông Đình Phong, thật sự chịu đựng rất giỏi a.