21
Đoản Ân Nhi mặc một chiếc váy hở vai màu hồng nhạt trông cô ốm đi hẳn cằm túi sách trên tay đi xuống lầu, Lãnh Thiên Khải đang ngồi đợi cô, nét mặt vui vẻ lại gần anh
" Đi thôi "
Lúc này Tử Yên đang đứng trên lầu nhìn xuống nét mặt giận dữ mà dặm chân
" Tức chết đi được, Đoản Ân Nhi tại sao năm lần bảy lược cô lại giành Thiên Khải với tôi " vừa dứt câu cô xoay người tức giận về phòng
___________________
Tới nhà hàng sang trọng Lãnh Thiên Khải nắm tay cô bước vào bao nhiêu cặp mặt cũng phải ngước nhìn trầm trồ khen ngợi, Đoản Ân Nhi có vẻ hơi ngượng ngùng mà rút tay anh ra
" Nhiều người nhìn quá "
Lãnh Thiên Khải vẫn không buông tay đẩy cô vào lòng ngực
" Họ nhìn kệ họ, anh không quan tâm"
Câu nói của anh khiên cô đỏ mặt, cảm giác hạnh phúc là đây cảm giác mà cô vốn tưởng rằng cả cuộc đời chưa bao giờ được cảm nhận là đây, cô nở nụ cười hạnh
phúc với anh, nụ cười cô rất đẹp khiến anh nhìn say đắm, định thần lại anh đưa
tay xoa đầu cô
" Đói chưa, nhà hàng này là nhà hàng tình yêu đó "
Lại bàn ngồi cô thực sự không thể hiểu anh đang suy nghĩ điều gì, anh chán ghét cô rồi lại quan tâm cô, Đoản Ân Nhi cười nhìn Lãnh Thiên Khải
" Anh gọi món chưa "
Lãnh Thiên khải nhìn cô giọng trầm ấm nói
Đoản Ân Nhi chỉ vào danh sách món ăn mà gọi
" Cho tôi món này.
22
" Tiểu Nhi, cậu có sao không, đều tại tớ "Đường Ái Trân vừa nói vừa tự trách bản thân
" Không sao, mình quen rồi "
Đoản Ân Nhi vừa nói cuối mặt xuống giọng nói có vẻ không được vui nước mắt không biết từ lúc nào đã rơi trên tay cô
" Mình với Thiên Khải sắp li hôn rồi, mình nên chúc anh ấy hạnh phúc mới phải, tại sao tim mình lại đau như thế "
Đường Ái Trân nhìn cô với vẻ mặt lo lắng, tại sao hắn lại đối xử với bạn thân mình như vậy dù gì cô ấy cũng là vợ của hắn tại sao lại có thể vung ra một cái tát
thật mạnh không thương tiếc vào Ân Nhi như vậy.
23
Sáng sớm Đoản Ân Nhi đã ra vườn chăm sóc những cây hoa do cô trồng, hôm nay hoa lại nở những cây hoa do cô trồng lúc trước đều thay bằng hoa Kết Cánh, hoa anh thảo một tình yêu thầm lặng, tuyệt vọng hoa nỡ làm tím cả một khu
vườn xen lẫn màu vàng của những cây hoa anh thảo, Đoản Ân Nhi ngồi trên xích đu nhìn những cây hoa Kết Cánh và hoa Anh thảo đang đung đưa trong gió, trong lòng thầm nghĩ sẽ được cùng anh ra dạo vào buổi sáng, nhưng điều đó là
không thể vì anh không thích hoa, cô gấp những hạt giấy bên trong chứa đựng nhiều ý muốn nói đặc trong khu vườn, có lẽ anh chẳng bao giờ biết điều đấy, cô
mỉm cười dịu dàng không oán trách, không hận thù vì tình yêu của cô cũng giống như những cây hoa Anh Thảo chỉ âm thầm lặng lẽ yêu anh.
24 Nằm trên giường khuôn mặt Đoản Ân Nhi lo sợ, trán cô đầy mồ hôi, đôi chân được băng lại dường như chẳng còn một chút sức lực nào nữa, anh đã đánh đứt gân chân của cô, khuôn mặt yếu ớt nhìn xuống đôi chân còn hằng những vết roi, trong lòng cô đau thắt cô cố đứng lên nhưng lại ngã xuống cô chỉ còn cách lết lại cánh cửa cố mở cửa ra nhưng cửa phòng đã khóa trái.
25 Lãnh Thiên Khải vẫn giữ được vẻ mặt bình tĩnh, lạnh lùng nhưng trong lòng anh đau nhối có lẽ là do sự mất mác nào đó mà anh chưa kịp hiểu ra thì nó đã biết mất, anh không nói gì mà cứ đi thẳng vào xe chạy đi mất.
26
Jack vội gọi xe cứu thương trong lòng lo lắng
" Thằng điên, cậu biết tôi mệt lắm khi trông chừng cậu không "
Kể từ khi Đoản Ân Nhi anh đã mắc bệnh trầm cảm, càng ngày càng ít tiếp xúc với người khác, khuôn mặt luôn luôn như tản băng, không có cô
cuộc đời buồn nhạt đến vậy sao, là anh đã để cô ra đi, là anh, anh quá ích kỉ.
27
Đường Ái Trân bước vào căn nhà nhỏ nhưng luôn đầy ấp tiếng cười, trong lòng cô cảm thấy thoải mái vô cùng, Đoản Ân Nhi đang nhìn vào bức ảnh nơi có anh, Đường Ái Trân thở dài, 5 năm rồi Đoản Ân Nhi cũng không hề quên y, cô lại vỗ vào vai Đoản Ân Nhi khiến cô giật mình
" Ân Nhi, lại nhớ hắn ta sao "
Đoản Ân Nhi vội giấu bức ảnh sau lưng luốn cuống lắc đầu
" Không có, mình quên anh ta lâu rồi "
" Haha mình thấy hết cả rồi cậu khỏi cần giấu nữa "
Đoản Ân Nhi nhìn xuống bức ảnh, cuộc đời không có anh bên cạnh lại khó khăn vậy sao, nhìn các con lớn lên mà không có papa cô cảm thấy thật thiệc thòi cho chúng, Đoản Ân Nhi ngước đôi mắt buồn lên hỏi Đường ái Trân
" Ái Trân, anh ấy thế nào rồi, sống có tốt không "
Nghe cô nói đến cái chữ có tốt không thì Đường Ái Trân tức giận cuồng nộ mà đáp
" Tớ nói cho cậu biết, hắn sống không muốn, tối ngày cứ muốn chết, mình với Jack phải canh hắn ta, cái tên Lãnh Thiên Khải đó cứ tưởng cậu đã chết nên bị trầm cảm lúc nào hắn cũng ra vườn hoa của cậu mà chăm sóc trò chyện với cậu đó, ngay cả ăn hắn cũng bưng cả đồ ăn hắn nấu đến mộ cậu mà cùng ăn, ông trời ơi Ái Trân tôi đường đường là một thiên kim tiểu thư mà sao tôi khổ quá vậy nè"
" Thật sao " Đoản Ân Nhi đã rưng rưng nước mắt
" Không những thế hắn còn cắt cổ tay tự tử xem nữa thì mất luôn cả cái mạng, cứ như thế này là tớ phải canh cậu ta đến già luôn đó, tớ còn muốn cưới chồng sinh con nữa, Ân Nhi cậu có phải nên về không!?"
" Nhưng mình không muốn quay về nhà đó nữa, dù thế nào anh ta cũng có Tử Yên bên cạnh, chắc không cần đến người như mình quay về đâu "
" Cậu bị hâm à, Tử Yên cô ta đã bị Jack đuổi đi rồi, cậu yên tâm đi, cho cậu ta một cơ hội, nha nha Tiểu Nhi
" Nhưng mình vẫn chưa chuẩn bị tinh thần để gặp anh ấy "
Đường Ái Trân bất giác cười rồi ôm cô vào lòng
" Không sao đâu, cậu hãy quên quá khứ đi, bây giờ chỉ mới bắt đầu cho hành trình hắn theo đuổi cậu thôi "
Đoản Ân Nhi bất giác mỉm cười nhẹ nhàng, trên khuôn mặt đã khác hẳn lúc trước, an nhàn mà hạnh phúc.
28 Hôm nay là ngày cô trở về nước, trên tay cầm chiếc vali, Đoản Ân Nhi bước xuống sân bay đã thấy Jack nghênh đón, cô nở một nụ cười dịu dàng vẫy tay chào Jack.
29 Sáng hôm nay, cô vội đánh thức tiểu Phong và Tiểu Ái thức dậy tập thể dục, tay vừa cầm cây rôi hình con thỏ vừa đi qua đi lại trước giường đôi mắt chứa đầy phẫn nộ.
30 Lãnh Thiên Khải bất giác nhếch môi cười lấy tay xoa đầu Tiểu Minh, quay sang nhìn chằm chằm Đoản Ân Nhi khiến cô có chút ngượng mà lơ đi chỗ khác. . ,
" Ân Nhi, về nhà thôi anh nấu cho em ăn "
Đoản Ân Nhi vẫn làm bộ dạng như không biết gì quay người dắt tay ba đứa trẻ mà rời đi.
31 Trong bệnh viện Đoản Ân Nhi đứng trước phòng cấp cứu bồn chồn đi qua đi lại, cô rất lo cho anh khuôn mặt nhợt nhạt tay cô đan chặt vào nhau cho đến khi đèn cấp cứu tắt bác sĩ đi ra cô vọi chạy lại khuôn mặt đầy hoang mang lo lắng hỏi.
32 Buổi sáng sớm, Lãnh Thiên Khải ra ban công ngồi bình thản ngón tay kẹp điếu thuốc trong làn khói mờ ảo, nơi này rất trong lành, tia nắng bắt đầu len lõi qua những nhánh cây, anh đã nghĩ sẽ thường xuyên dẫn cô về đây cùng với ba đứa trẻ nghĩ đến điều đó Lãnh thiên Khải bất chợt mỉm cười, một nụ cười nhẹ nhàng, pha lẫn hạnh phúc.
33 Đoản Ân nhi ngồi trên xích đu ngắm nhìn phong cảnh xung quanh, nơi này thật đẹp, cô nhìn dưới chân có thứ gì đang đi lại, tầm mắt cô lúc này bằn đầu duy chuyển xuống là một con thỏ trắng mập mạp đáng yêu.
34 Đoản Ân Nhi lúc này chuẩn bị lên phòng ngủ thì bị một cánh tay to lớn chặn lại khiến cô giật mình, ngước mắt lên nhìn anh, cô thiệc là muốn đá cho anh một cái.
35 Đoản Ân Nhi cúp máy, cô khụy xuống nền gạch lạnh lẻo khóc thật to, tại sao anh lạui lừa dối cô, tại sao mọi chuyện lại thành ra như vậy. . .
Điện thoại trên bàn cô reo lên.
36 " Tên đần này,. . . có cần hành hạ bản thân mình vậy không,. . . . Haizzzz bệnh vì tình là hết thuốc chữa "
Hơi thở của Lãnh Thiên Khải có chút yếu ớt.
37 " Con cứ chờ xem "
Y không nói gì, cầm khẩu súng bắn thẳng vào màn hình nơi người đàn bà đang ngồi rồi quay đầu bõ đi. .
Y vội lên máy bay để trở về nước, vì Ân Nhi y không tiết bất cứ thứ gì.
38 " Đồ thần kinh "
Nhìn nét mặt đỏ bừng của cô khiến y không khỏi cười nhẹ hôn lên bờ vai trắng ngần của Đoản Ân Nhi có trời mới biết hắn đang muốn cô.