181 Chương 181: Ghen tuông thâm nùng (1) "Anh biết em yêu Lãnh Phong, nhưng mà tình yêu này so với bọt biển trên bờ cát còn hư vô hơn, chỉ cần một cơn sóng là có thể đánh nát" "Không phải" Lâm Tử Hàn ha hả cười khan nói: "Vân Phi, tình yêu của em, em rõ ràng nhất, không phải là như anh nghĩ, em và Lãnh Phong sống rất tốt" "Lãnh Phong rất nhanh sẽ rơi vào lưới pháp luật, hắn mất mạng sao có thể yêu em.
182 Chương 182: Ghen tuông thâm nùng (2) "Em không lừa anh, em ngày hôm nay hẹn là Vương Văn Khiết, nhưng mà Đỗ Vân Phi xuất hiện. Anh ta nói anh ta nhớ em, cầu xin Vương Văn Khiết giúp anh ta việc này, anh ta một mực khuyên em rời khỏi anh, nói anh rất nhanh sẽ rơi vào lưới pháp luật.
183 Chương 183: Uy hiếp (1) "Giám đốc Duẫn. . . " Nhìn chằm chằm vẻ mặt cười nhạt của Duẫn Ngọc Hân, lắp bắp lên tiếng. "Lâm Tử Hàn, đã lâu không gặp" Duẫn Ngọc Hân mỉa mai nhìn lướt qua những đồ lưu niệm trang sức trên mặt đất, cô thực sự đang bày hàng bán đồ lưu niệm trang sức.
184 Chương 184: Uy hiếp (2) "Chờ một chút" Lâm Tử Hàn lo lắng gọi cô ta lại, rưng rưng dặn dò lần thứ hai: "Cô nhất định không thể để cho Đỗ Vân Phi biết, anh ta sẽ chỉnh chết Ký Phàm mất" "Yên tâm đi, tôi biết" Duẫn Ngọc Hân ném cho cô một nụ cười nhạt, xoay người rời đi.
185 Chương 185: Xin giúp đỡ (1) Cuối cùng, điện thoại đã thông. Nghe giọng nói của Đỗ Vân Phi ở đầu bên kia, Lâm Tử Hàn càng thêm tủi thân rơi lệ đầy mặt.
186 Chương 186: Xin giúp đỡ (2) Lâm Tử Hàn sợ hãi, cứng ngắc trong ngực của hắn động cũng không dám động một chút, tùy ý hắn xúc động ôm mình. Trong lòng đang không ngừng hò hét: Lãnh Phong sao còn chưa tới? Anh không phải luôn luôn làm việc nhanh nhẹn sao? Có lẽ là do cô hò hét có hiệu lực, tại một khắc trước khi cô sụp đổ kia, cửa phòng đột nhiên bị ai đó rất không ôn nhu mà đạp ra.
187 Chương 187: Trút hết tâm tình "Nói!!" Lời nói như phun hỏa vang ở bên tai. Cô cuối cùng cũng chịu đựng không nổi dằn vặt về thể xác và tinh thần này, tan vỡ.
188 Chương 188: Thương tâm "Tôi chính là ti tiện, mới có thể lần lượt bị anh bắt nạt, làm ra chuyện có lỗi với Vân Phi!" Giọng nói của cô quật cường lại oán giận, kích thích màng tai và mỗi một dây thần kinh trên người Lãnh Phong.
189 Chương 189: Thương lượng "Tử Hàn, tôi tha thứ tất cả những việc em làm trước đó, vì Thư Tuyết, chúng ta trở lại như trước đây được chứ?" Tiêu Ký Phàm vòng tay qua sau lưng cô, ôm lấy người cô, ôn nhu, từng cái từng cái giúp cô bộ mặc quần áo.
190 Chương 190: Trở về nhà cũ Khi Lâm Tử Hàn thừa dịp Tiêu Ký Phàm thương tâm quá độ, một thời khắc không lưu ý, mang theo Tiểu Thư Tuyết trở lại thôn Ninh Thủy.
191 Chương 191: Tranh đoạt Chỉ là, Lâm Tử Hàn cũng không phải người khác, cho nên, anh tức giận với cô cũng là vô ích. Cô biết Lãnh Phong thương yêu Tiểu Thư Tuyết, cũng biết sau khi anh mất đi Tiểu Thư Tuyết nhất định sẽ rất thương tâm.
192 Chương 192: Giật giây "Lãnh Phong thật sự là bạn trai trước của em? Là ba ruột của Tiểu Thư Tuyết?" Đỗ Vân Phi chậm rãi đi về phía trước, ngồi xổm trước mặt mẹ con hai người, yếu ớt hỏi thăm.
193 Chương 193: Cầu xin Trời đã sáng, Đỗ Vân Phi liếc mắt nhìn cửa phòng đóng chặt, đoán rằng Lâm Tử Hàn hẳn là đang ngủ, không nên quấy nhiễu cô, đi làm thôi.
194 Chương 194: Trở về "Thư Tuyết! Con không cần mẹ sao?" Lâm Tử Hàn khẽ gọi rồi đuổi theo, bởi vì sợ hãi bị nữ hầu phát hiện dị thường, lại không dám khóc lớn tiếng, chỉ có thể mở mắt trừng trừng nhìn Duẫn Ngọc Hân ôm con vào xe.
195 Chương 195: Thương nhớ "Ngủ trên lầu" Tiêu phu nhân thấy sắc mặt anh không đúng, vội nói. Tiêu Ký Phàm lướt qua bà ta, trực tiếp đi vào trong phòng, Tiêu phu nhân cùng Duẫn Ngọc Hân nhìn nhau, đi theo sau đó, hoàn toàn đoán không ra Tiêu Ký Phàm đang suy nghĩ gì.
196 Chương 196: Khắc tinh kiếp này “Ký Phàm anh ấy làm sao vậy?” Lâm Tử Hàn thốt ra hỏi, hỏi xong liền biết hỏi thừa, Tiêu Ký Phàm hiện là dạng gì, cô nên tưởng tượng được chứ, còn cần phải hỏi sao? Cô vừa hỏi như thế, khiến Tiêu phu nhân tức, nổi giận gầm lên một tiếng: “Lập tức cút cho tôi! Sau này đừng làm để tôi nhìn cô tới gần Tiêu gia một bước nữa!” Cô ta lại còn có mặt mũi hỏi Ký Phàm làm sao? Nam nhi bảy thước bị cô ta thương tổn thành như vậy, ngay cả bà là người mẹ nhìn cũng chướng mắt, Ký Phàm yêu cô ta như vậy, cô ta sao lại nhẫn tâm thế! Lâm Tử Hàn quýnh lên, tiến lên phía trước vài bước đứng ở trước mặt bà ta, cầu xin: “Tiêu phu nhân, cầu xin bà để tôi nhìn con một chút, tôi chỉ muốn xa xa nhìn qua thì tốt rồi, nhìn xong tôi lập tức đi” “Nửa mắt cũng không được!” Tiêu phu nhân lạnh lùng liếc cô, nghiến răng nói.
197 Chương 197: Gặp nhau trong nước mắt "Tử Hàn, em mặt ủ mày chau như vậy, chị sao làm sao tìm việc làm cho em đây?" Vương Văn Khiết đánh giá Lâm Tử Hàn tiều tụy như hoa tàn, tức giận nói.
198 Chương 198: Yêu trong đau khổ "Mẹ. . . Cũng nhớ con" Lâm Tử Hàn hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của con bé, kích động đến nói không nên lời, ánh nắng xuyên thấu qua hõm vai Tiểu Thư Tuyết, rơi vào vẻ mặt cô đơn của Tiêu Ký Phàm.
199 Chương 199: Thỏa thuận Tảng sáng ngày mới, Lâm Tử Hàn liền bị một trận tiếng đập cửa không có tiết tấu đánh thức, muốn di chuyển thân thể một chút, mới phát giác căn bản không thể động đậy, vòng ôm của Tiêu Ký Phàm cứng như sắt thép giam cầm cô gắt gao.
200 Chương 200: Công việc mới Xoay người lại, sắc mặt trầm xuống, khẽ trách mắng nữ hầu bên cạnh: "Trong các cô ai giúp nó mang sofa ra đây?" Nữ hầu cúi đầu, khẩn trương nói: "Là tiểu tỷ tỷ ầm ĩ muốn bọn Tiểu Lí mang ra" Giỏi thật, dám dùng đến chiêu này! Lâm Tử Hàn len lén đảo cặp mắt trắng dã, trên mặt xuất hiện nụ cười vô hại lần thứ hai, cúi người một tay ôm lấy Tiểu Thư Tuyết, dụ dỗ: "Bảo bối ngoan, về phòng chơi với các dì có được không?" "Không được, trừ phi mẹ chơi với con" Tiểu Thư Tuyết không chút nào suy nghĩ lắc đầu, nó mới không ngốc như vậy nha, một mình phòng thủ ở chỗ này sớm như vậy, nếu như còn để mẹ chuồn mất, thì quá kỳ cục.