41 Giang Vong thoát lực mà tựa ở trên vách tường thang máy, mở bàn tay ra, ngơ ngác nhìn nó. Trong lòng bàn tay, xúc cảm nhẹ nhàng phớt qua lông mi dài dài của Hứa Bách Hàm vẫn rõ ràng cảm nhận được, nhiệt độ âm ấm của cái trán chị để lại trên tay cô, vẫn đang một chốc một chốc thiêu nóng lòng của cô, cảm giác chân thật như thế.
42 Một tuần sau, Giang Hoài Khê khăng khăng bảo thân thể đã không sao, muốn xuất viện. Giang Hoài Xuyên bởi vì công ty có việc, sớm đã về Lâm Châu rồi, một mình Giang mẹ không lay chuyển được Giang Hoài Khê, đành hết cách mà trưng cầu nhìn Giang Vong một chút, thấy Giang Vong gật đầu tỏ ý không sao, lúc này mới bất đắc dĩ gật đầu đồng ý.
43 Sau khi xe chạy vào Lâm Châu, Giang Hoài Khê đột nhiên lên tiếng nói với Giang Vong: “Giang Vong, chờ về đến nhà rồi, phiền cô đi theo Tử Tranh về nhà một chuyến để thu dọn một ít đồ đạc mang đến Cát An được không?”
Giang Vong vẫn chưa trả lời, Giang mẹ đã trước kinh nghi lên tiếng: “Hoài Khê, gấp gáp thế này làm gì?”
Lục Tử Tranh cũng không nhịn được có phần lo âu bảo: “Hoài Khê, chừng lát nữa phải đi sao? Không ở nhà nghỉ ngơi mấy ngày rồi mới đi à?” Cô lo lắng đi đường mệt nhọc như vậy, thân thể còn chưa tu dưỡng khỏi của Giang Hoài Khê sẽ không chịu nổi.
44 Tài xế đưa Giang Hoài Khê và Lục Tử Tranh đến Cát An dừng xe xong xuôi, tận chức mà đem hành lý Lục Tử Tranh mang đến dời vào cốp sau xe, chuẩn bị xuất phát.
45 Lúc Giang Hoài Khê tỉnh, trời còn chưa sáng, ngoài cửa sổ một vùng màu đen thâm trầm, chỉ nghe thấy tiếng chim hót cùng tiếng sóng biển mơ hồ, tất cả có vẻ xa lạ, rồi lại dường như quen thuộc.
46 Sau khi câu “Hoài Khê, vì cô ngàn ngàn vạn vạn lần” được nói ra, Lục Tử Tranh trước sau đều không dời đi ánh mắt, lẳng lặng mà cùng Giang Hoài Khê nhìn nhau rất lâu.
47 “Bách Hàm, đã lâu không gặp. ”
Giang Vong nói bình tĩnh như vậy, đến nỗi trong lúc ngẩn ngơ Hứa Bách Hàm có loại ảo giác, dường như họ thật sự chỉ là chị em trùng phùng sau nhiều năm xa cách không gặp, mà không phải, là người yêu sinh tử cách xa nhau, yêu hận quấn quýt nhau của ngày trước.
48 Lâm Châu từ buổi chiều đã bắt đầu nổi lên mưa to như trút nước, trời âm u, khiến tâm tình của người khác, cũng trĩu nặng.
Trong phòng phẫu thuật, ca mổ vừa kết thúc thành công, Lý Lập Văn đứng bên cạnh Giang Vong, len lén đánh giá cô gái lạnh lùng xinh đẹp này.
49 Ngày ấy, sau cảnh xứng đôi như kim đồng ngọc nữ giữa Giang Vong cùng Lý Lập Văn, Hứa Bách Hàm chật vật tháo chạy, một bước cũng không dám dừng, không dám quay đầu lại mà ra bệnh viện, lên chiếc xe vẫn luôn chờ đợi chị đỗ ở cửa bệnh viện.
50 Tài xế tuân theo dặn dò của Hứa Bách Hàm, sau một thoáng ngạc nhiên liền ở giao lộ cách đó không xa quay đầu xe lại, lái xe quay về.
Một đường này, hai tay Hứa Bách Hàm nắm chặt lấy nhau ở trước ngực, chặt chẽ cắn khớp hàm, kiềm chế kích động bởi vì chờ mong và thấp thỏm mà toàn thân định run lên của mình.
51 Cơn mưa xuân của thôn Cát An liên miên hai ngày mới bắt đầu chạm rãi sáng lại. Chạng vạng trước mặt trời lặn, Giang Hoài Khê và Lục Tử Tranh đã ăn cơm chiều xong, Lục Tử Tranh thu dọn bát đũa vào nhà bếp để rửa, Giang Hoài Khê thì đứng ở bên cạnh cô, giúp cô cột tạp dề, xắn tay áo, thi thoảng tán gẫu giễu cợt vài câu.
52 Hứa Bách Thao ngồi trong quán cafe, hai tay giao nhau đặt ở trước bàn, nhìn mặt trời ngoài cửa sổ từng chút mất dạng, nhìn đèn đường từng cái sáng lên, nhìn giờ hẹn với Giang Vong từng chút tiếp cận, ngón tay cái vuốt ve qua lại, kỳ lạ mà hồi hộp lên.
53 Không biết có phải là vì tháng ba thời tiết thất thường hay không, trở trời khiến sáng mặc áo bông chiều mặc áo cotton, Giang Hoài Khê bị cảm, thoạt đầu, chỉ là hơi nghẹt mũi tí tẹo, sau đó, chính là ho khan sốt nhẹ thế tới hung hăng.
54 Ngày thứ Tư ấy, Giang Vong hiếm khi xin phép nghỉ thứ Sáu ở bệnh viện, khiến một đám đồng nghiệp ở bệnh viện sợ ngây người. Trong mắt họ, Giang Vong tựa như nữ siêu nhân cuồng làm việc vậy, đến bệnh viện mấy năm qua, chưa từng bao giờ xin phép nghỉ hay về sớm gì, nếu thi thoảng có đồng nghiệp bận việc cần chuyển ca, tìm Giang Vong quả là một lựa chọn chính xác, cô tựa như một người ngoại trừ làm việc ra thì không còn bất kỳ sinh hoạt gì nữa.
55 “Hứa Bách Hàm, xin đừng, cố gắng dùng chân của chị, dùng áy náy, trói buộc tôi, đừng để cho người nhà của chị dùng ánh mắt nhìn tôi như tội nhân nữa! Tôi không yêu chị nữa, tôi muốn một cuộc sống mới, cầu xin chị tha cho tôi đi!” Sau khi nói câu này xong, Giang Vong rõ ràng nhìn thấy, thân thể Hứa Bách Hàm kịch liệt run lên, hai tay bịt tai, dần dần, vô lực buông xuống.
56 Trong đêm yên tĩnh, Giang Hoài Khê và Lục Tử Tranh ở trong căn nhà tối om, chỉ có cửa phòng sách đang mở, tỏa ra một vùng sáng ngời mờ ấm.
Trước bàn đọc sách, Giang Hoài Khê ngồi nghiêm chỉnh, một tay đặt trên bàn phím, một tay nắm con chuột, đang nghiêm túc sửa bức ảnh chụp vào ngày thanh minh kia.
57 Trong thang máy, Hứa Bách Hàm khom lưng xuống, hai tay che mặt, cuối cùng, khóc đến tan nát cõi lòng, thở không ra hơi. . .
Tại sao, tại sao, tại sao phải tàn nhẫn như vậy, Vân Bạc, Vân Bạc.
58 Ngồi ở trên xe Hứa Bách Hàm sắp xếp cho cô lái về Lâm Châu, Giang Vong cúi đầu, nhìn hộp nhỏ bày đặt trên đầu gối, ánh mắt nặng nề, sắc mặt đông lạnh.
59 Hứa Bách Thao khom người bụm lấy nửa người dưới, khó khăn vẩy vùng ánh mắt về hướng Giang Vong, thấy Giang Vong đang từng bước từng bước đi về phía trong biển.
60 Lúc nửa đêm, Giang Hoài Khê bị tiếng mưa rơi đánh thức.
Nàng mở đôi mắt mơ màng ra, cảm nhận được xúc cảm mềm mại trong lồng ngực, cúi đầu, đập vào mắt chính là Lục Tử Tranh sít sao cuộn tròn thành một cục vùi trong ngực của nàng.
Thể loại: Ngôn Tình, Bách Hợp, Xuyên Không
Số chương: 105