61 Ban đêm của một ngày trung tuần tháng Tư, đèn tắt, Lục Tử Tranh tìm được tư thế ngủ thoải mái trước đây ở trong lồng ngực Giang Hoài Khê, đang chuẩn bị vào giấc, Giang Hoài Khê bất chợt hỏi cô: "Tử Tranh, thím Lâm nói ngày mốt thím ấy phải qua ruộng thu hoạch rau, có lẽ sẽ không rảnh qua đây nấu ăn giúp chúng ta, hỏi chúng ta có thể qua chỗ thím ấy ăn cơm không.
62 Lục Tử Tranh nhìn Giang Hoài Khê, trong đôi mắt là vui vẻ và cảm động không che giấu nổi, nửa khắc đối mặt với Giang Hoài Khê, Lục Tử Tranh cong cong mặt mày, hơi kiễng hai chân lên, ngẩng đầu ấn xuống một nụ hôn mềm nhẹ trên gương mặt Giang Hoài Khê: "Hoài Khê, chúc mừng ngày kỷ niệm một tháng.
63 Trong phòng cấp cứu, theo âm thanh, Hứa Bách Hàm nhìn thấy đứng phía sau Hứa mẹ là Hứa ba vừa bước vào phòng bệnh, còn chưa kịp ổn định thân thể. Sắc mặt của ông có hơi đỏ vì phải cất bước dồn dập, nhưng cũng khó nén nổi khiếp sợ giờ khắc này của ông.
64 Hơn ba giờ chiều, Lục Tử Tranh cùng Giang Hoài Khê làm bạn với ngày ấm và gió nhẹ, về tới Lâm Châu.
Sau khi xe lái vào đại trạch Giang gia xong, xa xa Lục Tử Tranh đã nhìn thấy, có hai người phụ nữ đang đứng ở cổng chính của Giang gia, một người tóc trắng xóa, một người phong tư lỗi lạc, đang xa xa mà trông ngóng và chờ mong nhìn chiếc xe đang dần tiến gần về phía họ, hiển nhiên là mẹ và bà nội của Giang Hoài Khê.
65 Khi đi ra từ nhà Hứa Bách Hàm, mặt trời đã lặn, sắc trời cũng muộn.
Trên đường, đang là giờ cao điểm lên ca - tan ca, Giang Hoài Khê cùng Lục Tử Tranh bị chặn trên đường vòng thứ hai, không cách nào nhúc nhích.
66 Giang Hoài Khê ngồi thẳng người, vẻ mặt hờ hững nhìn Liên Huyên, khẽ gật đầu về phía nàng ta, lấy đó đáp lễ, đôi môi mím chặt, không nói lời nào.
Liên Huyên cũng không để ý lạnh nhạt của nàng, bên môi vẫn chứa một nụ cười nhẹ khéo léo, tự nhiên mà ngồi xuống ở bên cạnh Giang Hoài Khê.
67 Ngoài cửa sổ, bóng đêm nặng nề, Giang Hoài Khê ôm gối ngồi ở bệ cửa trên ghế sofa, nghiêng đầu, nhìn đêm khuya đã lâm vào thành phố yên tĩnh, nhìn đèn đòm sáng chấm như sao còn sót lại của những ngôi nhà nào đó, vẻ mặt, so với bóng đêm còn tịch mịch hơn.
68 Sáng hôm sau, sau khi ăn xong điểm tâm, Lục Tử Tranh liền cùng Giang Hoài Khê đến bệnh viện kiểm tra thân thể.
Mặc dù Giang mẹ cảm thấy có hơi kỳ quái đối với chuyện trong lúc mấu chốt này Giang Hoài Khê lại đi kiểm tra thân thể, nhưng bởi Giang Hoài Khê miệng mồm kỹ càng, cứ chắc chắn là không sao, hơn nữa vì hôm sau là chuyện đính hôn của Giang Hoài Xuyên, bà nhất thời không rảnh để đuổi sát không buông đối với việc này, nên không hỏi nhiều, chỉ âm thầm ghi vào trong lòng, chờ nào hết bận xong, bà phải kỹ lưỡng tra hỏi thêm nữa.
69 Trong sảnh yến khách, tiếng người huyên náo vô cùng sôi nổi, trong lúc nhất thời Lục Tử Tranh có phần không biết nên làm gì. Cô thấy Giang ba Giang mẹ, Giang Hoài Xuyên và Kiều Hân đang nâng ly cười nói với mọi người trong bàn, nhịn không được cười nhẹ, thở phào nhẹ nhõm ở trong lòng một hồi.
70 Trong thang máy, Lục Tử Tranh hơi mệt mỏi, rõ ràng đã không còn tự nhiên và thoải mái của khi nãy đứng trước mặt Liên Huyên. Cô hơi khép hai mắt, im lặng đứng dựa tường, đủ loại vãng lai của cô và Liên Huyên như đèn kéo quân nhanh chóng xoay tròn chớp lóe ở trong đầu cô.
71 Tối hôm đó, Lục Tử Tranh gọi điện thoại cho Giang Hoài Khê, cô không chút che giấu mà đem chuyện trùng hợp gặp phải Liên Huyên nói cho Giang Hoài Khê, trong giọng nói, tràn đầy kinh ngạc và cảm thán.
72 Thứ Bảy ấy, Lục Tử Tranh thức dậy sớm hơn thường ngày, rửa ráy xong xuôi, cô qua loa hâm ly sữa nóng và ăn hai miếng bánh mì, rồi ra cửa trước 5 phút đồng hồ so với thời gian đã giao ước với Liên Huyên, cô định bụng đợi ở cửa chờ Liên Huyên ra ngoài.
73 Ba giờ rưỡi sáng, Liên Huyên từ trong giấc mộng gào khóc đến thức tỉnh, mồ hôi lạnh trên trán chảy ròng ròng, trên hàng mi dài còn vấn vương giọt nước mắt chưa rơi.
74 Khi dứt pháo hoa, xung quanh cũng yên tĩnh lại, trong lòng Lục Tử Tranh và Liên Huyên đều xúc động bởi chuyện cũ trước kia nay đã vật đổi sao dời, nhất thời hai người cũng đều trầm mặc.
75 Liên Huyên và Lục Tử Tranh vừa đến bệnh viện thì đi thẳng đến khoa cấp cứu, may mà có mặt bác sĩ trực ban ở trong phòng khám, anh ta liền lập tức tiếp đãi họ.
76 Đêm hôm ấy, lúc Lục Tử Tranh còn đang trên con đường quay về từ bệnh viện, Giang Hoài Xuyên chợt gọi điện tới nói cho Lục Tử Tranh rằng cậu đã trên đường đến sân bay rồi.
77 Hoành Sơn là núi cao bậc nhất của Lâm Châu, có tiếng toàn quốc, phong cảnh tú lệ. Song, nó cũng nổi danh nhất ở chỗ "Kỳ, hiểm, tuấn". Trên Hoành Sơn có một cái sạn đạo (đường làm bằng cọc gỗ lát ván), nức tiếng gần xa, được tạo thành từ từng miếng gỗ chật hẹp, treo lơ lửng trên vách đá cao ngất, khảm nạm trong vách đá cheo leo ngàn trượng, tên gọi "Lăng Không".
78 Lúc chập tối, Giang mẹ nghe ngóng tất cả từ phía Giang Hoài Xuyên, vừa cảm động lại đau lòng. Bà vội vã chuẩn bị cơm tối, gấp rút chạy vội tới bệnh viện để muốn gặp Lục Tử Tranh.
79 Giải thích nghĩa câu Tam đông Giang tuyết ngạo Tranh mai (tác giả giải thích, do khó hiểu quá nên mình tự đi hỏi tác giả luôn)
Giang tuyết, ý chỉ Giang Hoài Khê, Tranh mai [1] ý chỉ Lục Tử Tranh, hoa mơ chỉ nở rộ trong ngày đông, ngày đông rét lạnh ngày càng tôn lên vẻ ngông nghênh kiên cường của hoa mơ khi không sợ lạnh buốt.
Thể loại: Ngôn Tình, Bách Hợp, Xuyên Không
Số chương: 105