81 Triều Ca nhẹ nhàng nở nụ cười, xem như là ngầm đồng ý đáp án “Dạ Huyền, anh không nỡ bỏ em. ”Rõ ràng đang trong bóng đêm, trong phòng một màu đen kịt, một tay anh ôm cô vào trong lòng, một tay nâng cằm cô lên, nhẹ nhàng hôn lên môi cô, hơi thở quen thuộc lần thứ hai tập kích đến, luồng khí ấm áp xoay bao vây lấy cô, Dạ Huyền bị anh áp lên trên tường, mắt không nhìn thấy, các giác quan khác đặc biệt trở nên rõ ràng hơn.
82 “Kỳ thực tôi vẫn muốn làm một người phú quý bất năng dâm, tiểu muội uy vũ không khuất phục”, Tống Dạ Huyền xoa xoa mũi, “Đáng tiếc, tiền đúng là thứ tốt ”.
83 Từ trên đường cao tốc phóng thẳng xuống, Tần Địch Phi lái xe vẫn thập phần an ổn. Tống Dạ Huyền đã thay một bộ quần áo thể thao màu xám, yên tĩnh cuộn mình ở trong xe, ánh mắt thỉnh thoảng đảo ra ngoài cửa, thỉnh thoảng lại hạ xuống, kể cả Tần Địch Phi cũng có thể nhìn ra trong đáy mắt cô là bất an cùng nôn nóng.