61 Thời điểm Đường Triều Ca đến, Lộ Xa đã uống gần hết một tách cà phê. “Xem ra, cậu vừa đến đã bị ràng buộc rất sâu. ” Lộ Xa nhìn thấy anh, vội vàng cười nói.
62 Ngày tháng lặng lẽ trôi qua, Tần Huyên vẫn như trước, mỗi ngày được Đường Triều Ca cùng Tống Dạ Huyền đưa đón đi học, mà đồng thời lúc này ,trên trang đầu các tờ báo lớn nhỏ ở thành phô A ,lúc trước còn đăng về Tần Địch Phi trong nháy mắt đã chuyển thành Tống Dạ Huyền.
63 Dạ Huyền đợi nửa ngày không thấy Triều Ca trả lời, trong lòng không khỏi có chút buồn bực “Đường Triều Ca, anh dám không đáp ứng?” Triều Ca vô cùng bình tĩnh “Người khác đều cưới một lần lấy một vợ, anh một lần cưới vợ được cả vợ lẫn con, có thể thiệt thòi hay không đây?” Dạ Huyền hận không thể cắn chết người này, anh vậy mà lại cò kè mặc cả với cô! “Vậy anh muốn như thế nào?”.
64 “Đang nghĩ gì vậy?” Triều Ca thấy cô rơi lệ, có chút không hiểu. “Triều Ca, anh cùng Lục Húc Nghiên, lẽ nào chưa từng có gì”. Dạ Huyền chợt ôm lấy hai vai của anh, muốn nhìn từ tận đáy mắt anh hết thảy mọi biến hóa.
65 Hôm nay Tần Huyên là do một mình Triều Ca đón về. Tần Huyên vừa bước vào cửa, chuẩn bị ôm ấm mẹ mình, người nào đó đã thấy sắc vong nghĩa, lao về phía sau lưng thằng bé.
66 Dạ Huyền không biết Triều Ca cùng Tần Huyên nói chuyện gì nhưng lúc ăn cơm tối,Tần Huyên lại bắt đầu hoạt bát, lại bắt đầu không ngừng đùa giỡn trước mặt cô.
67 Tống Dạ Nghiêu cúp điện thoại của cô, gọi lại anh cũng không bắt máy, làm cho Tống Dạ Huyền nôn nóng đến sắp phát điên lên. Gọi cho Triều Ca cũng không được, cô chỉ có thể gọi cho Mặc Nhiễm.
68 Triều Ca đến tòa án, vừa mở điện thoại di động ra, liền thấy Lộ Xa gọi tới. “Anh thật đúng giờ!”. Vận may tốt như vậy, có thể cân nhắc đi mua vé số được rồi.
69 Trong thang máy, Dạ Huyền dùng khăn giấy lau sạch nước mắt, vào lúc này cô không thể mềm yếu. Cô tuyệt đối muốn ly hôn với Tần Địch Phi. Đợi sau khi cứu Nhiễm Nhiễm cùng Tần Huyên ra, cô muốn rời xa cái gia đình này, rời xa cái thành phố này!Dạ Huyền đi tới trước cửa phòng làm việc của Tần Địch Phi vừa lúc hù cho Lâm Duy sợ đến sững sờ.
70 Nụ hôn của Tần Địch Phi rất bá đạo, mang theo không khí bức người, người như anh mang lại cho người ta một sự kiềm kẹp không thể kháng cự. Dạ Huyền chống cự không nổi, chỉ có thể dùng móng tay mạnh mẽ đâm thật mạnh vào da thịt anh ta, nhưng là Tần Địch Phi tựa hồ không cảm giác được đau đớn, lực đạo không giảm, nhịp điệu cứ như vậy liên tục gia tăng, như muốn đem cô nuốt chửng.
71 Dạ Huyền nghiến răng “Tôi không biết!”“Vậy thì học đi, có thể một ngày nào đó, em sẽ có cơ hội dùng đến khi ở cùng anh ta, lúc đó em còn phải cảm tạ anh!”.
72 Khi Lăng Phong nhận được điện thoại của Đường Triều Ca đã là chín giờ tối, đợi đến khi anh tìm được Tống Dạ Huyền cũng đã sắp chín rưỡi. “Cô gái, có cần giúp một tay không?”.
73 Cửa gỗ bị người bên ngoài đẩy ra làm cho khe cửa dần dần mở rộng, lộ ra khuôn mặt tươi cười của Lăng Phong, “Tống tiểu thư, hiện giờ cảm thấy thế nào?”“Đã khỏe hơn nhiều, tối qua thật phiền quá”.
74 “Tống tiểu thư, xin cứ nói”. “Trợ lý Lăng biết chuyện của Tần Huyên, tất nhiên cũng biết chồng tôi họ Tần, nhưng tại sao trợ lý Lăng không gọi tôi là “Tần phu nhân” vậy?”Dạ Huyền cũng không phải người hay suy nghĩ lung tung, lúc bình thường, cô là người càng đơn giản càng dễ dàng cho qua chuyện, nhưng là từ tối hôm qua đến bây giờ, cô càng ngày càng phát hiện ra có điều gì đó không đúng.
75 Nghĩ tới đây, vẻ tức giận giữa hai lông mày Triều Ca hiện lên càng sâu. Anh rõ ràng nhớ tới Tần Địch Phi lưu lại trên người cô dấu hôn màu tím, chói mắt đến mức anh phải đắp khăn lông nóng từ đêm đến tận hừng đông.
76 Mặc Nhiễm nhìn Triều Ca cùng Tần Huyên lên xe taxi, cô đi tới bên người Tống Dạ Huyền, “Xảy ra chuyện gì, hai người lại cãi nhau ?”Tống Dạ Huyền thu hồi ánh mắt lại, “Cậu thấy mình giống như là người có chuyện gì sao?”“Dạ Huyền, tay của cậu sao lạnh thế thế?” Mặc Nhiễm tiến lên kéo tay cô.
77 “Tôi nghĩ, hẳn là phải đồng ý”. Giọng nói Triều Ca vang lên nhẹ nhàng trên đầu Tần Huyên, lẩn quẩn trong gian phòng mang theo nhàn nhạt uy nghi, còn có một chút không cho phép lơ là kiêu ngạo cùng tán thưởng.
78 Mặc Nhiễm rời đi không bao lâu, Triều Ca cũng cầm áo khoác đi ra phía bên ngoài, vừa đi tới cầu thang, liền nghe thấy có tiếng gọi vang lên. “Triều Ca…”Thấy người phía trước dừng lại, Lục Húc Nghiên vội chạy chậm đuổi theo, “Triều Ca, chuyện tối hôm qua, em không phải cố ý, anh, anh sau đó không sao chứ?”Lục Húc Khiên cẩn thận từng chút một nhìn Đường Triều Ca, ánh mắt dừng lại ở trên tay trái anh, đáy lòng hiện lên một tia đau đớn.
79 Tần Địch Phi che giấu ý cười cúp điện thoại, đã có người tận lực che giấu thân phận, anh cũng không ngại tiếp đến cùng, trò chơi này bởi vì thân phận của Đường Triều Ca mà đã trở nên thú vị.
80 Tần Huyên còn chưa kịp trả lời, Tống Dạ Huyền đã vén chăn lên, trong tay nắm dép, xuống giường, “ Hai người các ngươi đến tột cùng là có nghe tôi nói gì không ?”Quần áo, cái dưới giường, cái dưới ghế của một lớn, một nhỏ hai người là muốn cô….