41 Dọc đường đi, Dạ Huyền không nói gì, chỉ nhẹ nhàng ôm Tần Huyên ngồi ở hàng ghế sau. Ánh mắt cực kỳ dịu dàng, chân cô trước sau không để cách quá 5 phân, mặc cho chân mình tê cứng hết rồi.
42 Triều Ca để hai bát lớn sủi cảo xuống bàn, đưa một bát cho Dạ Huyền, một chén xì dầu đặt ở giữa. Dạ Huyền chà xát tay, mong chờ nhìn Triều Ca “Nhà anh có rượu không?”“Không cho phép uống rượu” Triều Ca không nghĩ ngợi liền mở miệng từ chối.
43 Dạ Huyền cảm thấy nhiệt độ bên trong hơi cao “Chỉ có cái cuối cùng thì cũng không có ý nghĩa”“Hôm ấy, Hoắc Trạch đã nói với anh một số chuyện” Đầu ngón tay Triều Ca nhẹ nhàng xẹt qua tay cô “Năm đó, anh trở lại tìm em, lúc vừa đến Mỹ anh đã rất hối hận, nhưng lúc anh trở về chính là ngày em kết hôn”Một giọt lệ theo gò má nhỏ xuống trên bàn, như một cơn gió nhẹ thổi lên trên mặt nước, gợn lên những con sóng nhẹ nhàng.
44 “Mới sáng sớm đã nói chuyện gì vậy?” Triều Ca cất tiếng nói trong trẻo từ trong phòng bếp truyền ra. Miếng bánh mì đen thui trên bàn ăn đã sớm biến mất không còn tăm hơi, ba vị trí bày ba cái đĩa cực kỳ sạch sẽ, trong mỗi đĩa bày một cái bánh mì sandwich, ở giữa là chân giò hun khói cùng trứng gà, nhìn thấy hai người đi ra, Triều Ca lại bưng ra ba cốc sữa bò, đặt thật cẩn thận vào đúng vị trí của chúng.
45 Dạ Huyền rất yêu ngôi nhà này, kì thực cô hết sức rõ ràng, biệt thự này là của Lộ Xa, anh ta rất tự nhiên lấy ra mấy bình rượu ủ nhiều năm. Hai người mang rượu đến hoa viên, ngồi trên ghế mây.
46 Lúc Triều Ca đón Tần Huyên về, Dạ Huyền đã đem rượu uống hết, trên đất thả ba bốn bình rượu, cô phải ngồi dựa trên ghế mây, gió đêm thổi nhè nhẹ, làn váy cô tung bay, sợi tóc bị phất loạn, mang theo một loại cảm giác cô quạnh vô cùng, ánh hoàng hôn chiếu vào trên người cô, chỉ một thoáng chốc, Triều Ca liền nhìn thấy trong mắt cô sự yếu đuối không nói lên lời.
47 Sáng ngày thứ hai, ba người ăn bữa sáng như thường lệ, lúc này điện thoại di động của Tần Huyên bỗng vang lên. Nhìn dãy số trên màn hình, Tần Huyên có chút chột dạ nhìn về phía Triều Ca, lại quay sang nhìn về phía Dạ Huyền.
48 Khoảng thời gian này, ở chung với Triều Ca, ba người vô cùng ăn ý, sáng sớm bọn họ cùng đưa Tần Huyên đi học, Triều Ca tan làm sẽ trực tiếp đi đón Tần Huyên , mà Dạ Huyền có lúc sẽ mua đồ ăn trước, có lúc sẽ chờ hai người trở về cùng đi mua.
49 Tần Địch Phi lái xe tới, ba người lên xe “Em không hy vọng Tần Huyên xuất hiện trên bất kì mặt báo nào, Tần Địch Phi, anh hẳn biết phải làm gì rồi chứ?”Giọng nói Dạ Huyền có phần lạnh lẽo.
50 “Em đã sớm nói với anh, em không thể yêu anh, lúc trước chúng ta kết hôn, chuyện này em đã nói rõ với anh, chuyện của Tần Huyên thật sự em rất biết ơn anh, nhưng đó chỉ là sự biết ơn!”“Em thật sự rất tàn nhẫn, thật sự rất tuyệt tình” Tần Địch Phi nhìn về phía cô, nụ cười trên mặt có lẫn vài phần sầu khổ “Vừa nãy, nếu như không phải Tần Huyên ở đấy, em căn bản sẽ không theo anh trở về, em là sợ anh đang khi nóng giận, nói ra thân thế Tần Huyên, Tống Dạ Huyền, anh hỏi em, có phải như vậy không?”“Đúng vậy”.
51 “Em không nghĩ đến những việc này. Tần Địch Phi, cùng anh kết hôn, là em nhất thời nông nổi, kì thật điểm ấy anh đã sớm hiểu rõ. Em không yêu anh, thậm chí sau đó có thể cả đời cũng không yêu anh.
52 Dạ Huyền vừa mới chạy đến chỗ của Mặc Nhiễm, liền nhìn thấy Mặc Nhiễm cũng khoác một chiếc áo đang chạy từ trong nhà ra “Không có ở chỗ mình, chúng ta lập tức tiếp tục tìm kiếm!”“Tần Huyên không ở chỗ cậu?” Dạ Huyền cũng không suy nghĩ xem làm sao mà Mặc Nhiễm lại biết tin này, sự chú ý của cô đều tập trung hết vào Tần Huyên.
53 Dạ Huyền chạy đến cửa nhà Triều Ca, this vừa vặn thấy đèn trong phòng sáng lên, trước đó Triều Ca có đưa cho cô chìa khóa, cô vội vã mở cửa, đi vào trong nhà.
54 Dạ Huyền có chút hoảng hốt nhìn về phía Triều Ca, sau khi rời bỏ ánh mắt đó như là có lời trực muốn nói ra. Triều Ca cảm nhận được ánh mắt của cô, nhanh chóng từ sa-lông đứng lên, nắm lấy tay cô từng câu từng chữ nói “Cha của Tần Huyên là anh?”Quá quen thuộc với ánh mắt này, Triều Ca đè nén cảm giác kích động từ đáy lòng sắp sửa trào ra.
55 Lục Húc Nghiên bị chọc tức tới mức đỏ bừng cả mặt, thế nhưng cô ta không có cách nào nói lại Tần Huyên. Cô ta cũng không thể cãi nhau cùng với một thằng bé năm tuổi.
56 Khi Triều Ca cúp điện thoại liền thấy Tần Huyên nhìn anh. “Cháu nhìn chú làm gì vậy?”. Triều Ca có chút khó hiểu. Tần Huyên sờ sờ mũi “Chú bây giờ đuổi người phụ nữ kia đi, đợi lát nữa không chừng mẹ cháu tỉnh dậy, khi chúng ta xác định người phụ nữ kia không có xuất hiện, mẹ sẽ không cảm thấy đau khổ nữa”.
57 Triều Ca sờ sờ đầu của thằng bé, đưa cho nó một chiếc chìa khóa. Tần Huyên nhìn thấy chìa khóa, đáy mắt tràn ra một niềm vui sướng, tuy nhiên ở bên ngoài lại cứ giả bộ không biết “Đây là cái gì?” “Sau này muốn tới đây, cứ tự mình mở cửa mà vào”.
58 “Nếu như em thực sự đã quên thì anh phải làm thế nào?”Dạ Huyền như xưa nay không nghĩ tới vấn đề này, nhất thời không biết phải trả lời ra sao “Em, nhất định không quên anh, em là do sau khi bị thương mới nhiễm phải tật xấu này, khi chúng ta ở cùng nhau, em vẫn chưa bị thương”.
59 Ngày thứ hai Tần Huyên tự mình thức dậy, nhìn thấy cửa phòng Dạ Huyền còn chưa mở, cậu bé liền tự mình chạy xuống dưới lầu. Nghe thấy trong phòng bếp có tiếng động, thằng bé vội vã chạy tới bên cạnh Triều Ca.
60 Trước hết là phản ứng của Dạ Huyền, cô đầu tiên là liếc mắt nhìn Tần Địch Phi, rồi đến Triều Ca “Anh cùng Tần Huyên ở chỗ này chờ em”. Triều Ca cùng Tần Huyên gật đầu, khi Dạ Huyền đang muốn đi, Triều Ca bỗng nhiên lại đem cô kéo trở lại, hôn lên trán cô một cái “Đi thôi”.