1 - Phong Kì: là một cô gái bình thường, diện mạo bình thường, gia cảnh bình thường. . . . Mẹ là một giáo viên. Bố là một nhân viên văn phòng. Anh trai tự lập từ khi lên 18 tuổi và là một ẩn số, rất thương yêu em gái nhưng lạnh lùng vs mọi người kể cả ba mẹ.
2 Cách trường 10km chỉ 30 phút Kì đã về với gia đình yêu quý. Kì thấy vui sướng và hân hoan. Cô bỗng thấy sao có 200m từ bến xe đi bộ về nhà mà lâu vậy.
3 Đã hai hôm từ ngày mẹ đi, Kì đau lắm, Kì nhốt mình trong phòng và khóc suốt hai ngày đó, Kì sợ khi bước ra khỏi cánh cửa phòng đó những kí ức lại ùa về làm Kì mãi sống trong nỗi sợ hãi vì mất mẹ.
4 Từ từ tỉnh dậy sau cơn mê dài phải mất một lúc cô mới thích ứng được với ánh sáng.
Khi đã thích ứng được cô nhìn thấy gương mặt phóng đại của anh, cô ngạc nhiên nhưng vì còn rất yếu nên cô chỉ có thể tròn mắt nhìn anh.
5 Cốc. . . . . cốc. . . .
- Ai? - Tiếng anh lạnh lùng từ phòng ra.
- Là tôi. - Cô lên tiếng trả lời.
Nghe là tiếng cô anh vội ra mở cửa. Hôm nay anh định đến công ty giải quyết công việc tồn đọng trong những ngày qua nên không qua phòng cô sớm.
6 Như một phép màu ông trời đem anh đến cho cô, anh nuông chiều che chở cô.
Đã hai ngày kể từ ngày anh và cô trở thành vợ chồng được pháp luật công nhận.
7 Sau rắc rối ở nhà hàng hôm đó anh lại càng quan tâm cô hơn.
Cô đã nghỉ học nhiều ngày ở nhà, nếu còn nghỉ nữa chắc cô không lên lớp được mất , hơn nữa cô còn rất nhớ hai người chị em của cô.
8 Anh khẽ mở mắt sau giấc ngủ đầy hạnh phúc nhìn sang bên cạnh không thấy cô đâu anh nhíu mày. Và nhà vệ sinh xong anh xuống lầu.
Thấy anh xuống đầu bếp vội lo lắng nói:
- Ông chủ là phu nhân muốn nấu đồ đồ ăn sáng tôi đã cản nhưng.
9 Anh chở cô và bạn đến một nhà hàng sang trọng.
Cả bốn người cùng ngồi nói chuyện vui vẻ. Anh cũng rất cởi mở với hai người bạn của cô bởi anh biết họ là những người rất thân với cô.
10 Sáng hôm sau nhận được cuộc điện thoại sớm và phải nên công ty gấp.
Vì còn sớm nên anh không muốn đánh thức cô chỉ dặn quản gia chăm sóc cô.