1 - Pupu à, đi nhanh lên, nếu không anh sẽ bỏ mặt em đấyTrên con đường mòn đất đỏ dẫn lối thân quen về nhà, một cậu bé chững chạc đi về trước, theo sau là cô bé tròn mũm mĩm.
2 Hôm nay Băng Nhi phải đến trường ôn thi đầu năm, được lớp trưởng phân công trực nhật, nên cô dậy từ rất sớm để chuẩn bị. Ở ngoài trời thật yên tĩnh, se se cái lạnh của sự chuyển mùa, tiếng bước chân cô đều đặn lăn dài trên con đường, khép hờ mi mắt, dang rộng đôi tay đón nắng sớm, hít một hơi thở sâu dễ chịu Băng Nhi thấy thật yên bình, tự tại.
3 Sáng hôm nay, Băng Nhi được nghỉ ở nhà, trong lúc đang ăn cơm cùng mẹ, cô đắn đo vài lần rồi mở miệng _ Mẹ ơi _ Chuyện gì con _ Mai. . mai là ngày giỗ của ba - Giọng cô thấp dần buồn bã _ Ừm, phải mai là tròn 12 năm ba con ra đi rồi - Bà Đình buông đũa, ánh mắt đượm buồn Không gian trong phòng bếp trở nên tĩnh lặng, mỗi khi nhắc đến chuyện này cô biết mẹ sẽ rất buồn, Băng Nhi ôm tay dựa vào vai bà.
4 Những ngày thi đầu năm cũng nhanh chóng trôi qua, Băng Nhi đang rất vui vì mình làm bài rất tốt. Sau khi cô chủ nhiệm thông báo điểm, cô còn dặn thêm _ Các em sẽ có một buổi cắm trại cùng trường ở vùng miền quê Giang Hồng, do nhiều nhà đầu tư vào trường nhằm tài trợ giúp các em có 1 kỳ tham quan thoải mái trước khi bước vào năm học mới, cũng như là các em được đi xả stress, còn đi hay không thì nhà trường không ép các em bởi vì trên đường đi, mọi phí sinh hoạt của chúng ta nhà trường đã lo rồi, bạn nào không đi thì lên đây báo với cô, số còn lại cô sẽ nộp danh sách lên nhà trường để chuẩn bị xe cho các em, 5 phút sau trả lời cho cô biết nhé - Cô Mỹ từ tốnBăng Nhi vậy trong lòng vừa buồn lại vừa vui, cô không dám tự ý quyết định, vì đây là lần đầu tiên cô có dịp đi cắm trại cùng mọi người ở nơi xa, Băng Nhi sợ mẹ sẽ lo lắng.
5 Ánh mặt trời nhô lên, những tia nắng nhẹ xuyên qua ô cửa kính lọt vào phòng Băng Nhi, cô dụi dụi mắt đi đến bên cửa sổ, làm vài động tác thể dục. Tự nhiên Băng Nhi cảm thấy trong lòng tràn đầy thoải mái và yêu đời biết bao, vscn xong, cô xuống chào mẹ để đi.
6 Xảo Yên và Băng Nhi đang ôm bụng cười ngất ngưỡng, cô chợt định thần lại để tay che miệng cô bạn tránh để cô ấy cười quá lớn sẽ bại lộ vở kịch~10 phút trước, Băng Nhi và Xảo Yên về lều của mình, Xảo Yên chuẩn bị ngã đầu vào gối đánh một giấc thì nhanh chóng bị Băng Nhi kéo lại, cô chỉ về phía đầu nằm đang có hai con bò cạp núi ngự trị, hai cô trợn tròn mắt nhìn nhau.
7 Cả ngày hôm đó Nhã Uyển đột nhiên tốt với Băng Nhi hẳn, trong lúc vào rừng với lớp nhỏ hay tới giúp Băng Nhi, lúc ăn trưa nhỏ cũng tới ngồi cạnh Băng Nhi, nói chuyện ngọt ngào như đường, Xảo Yên cảm thấy tức vô cùng, nhỏ biết Nhã Uyển thay đổi 180 độ như vậy nhất định có mục đích, hết lòng khuyên Băng Nhi cẩn thận, nhưng cô lại không chú ý thấy Thanh Thanh cũng không kém gì hơn, nhỏ vẫn giữ thái độ đó, Băng Nhi nghĩ Nhã Uyển cảm thấy có lỗi muốn dùng hành động bù đắp nên cô không cảnh giác gì ngược lại còn chịu chơi với nhỏ.
8 Kỳ nghỉ ở Giang Hồng cũng đã kết thúc, Mọi thứ lại diễn ra như bình thường, Băng Nhi và Xảo Yên lại lao đầu vào học. Nhỏ vì mới chuyển đến, kiến thức còn nhiều chỗ chưa nắm vững nên mỗi tuần Băng Nhi đều ở lại lớp dành ít thời gian ở lớp giảng lại cho Xảo Yên, hai người cùng đến lớp, cùng ăn, càng ngày càng thân, đến nỗi người ngoài nhìn vào còn lầm đây là hai chị em song sinh.
9 Hôm nay Xảo Yên xin về sớm hai tiết, Băng Nhi có hỏi thì cô nói nhà có việc bận, ngồi học mà thiếu nhỏ khiến Băng Nhi có cảm giác trống trãi lạ thường.
10 Đêm đó Băng Nhi ngủ cùng mẹ, trong lòng cô đang rất vui, suy nghĩ một lúc cô cũng quyết định nói với mẹ về chuyện đi làm, bà Đình thoáng ngạc nhiên, Băng Nhi sợ mẹ sẽ không cho phép, nhưng rồi bà cũng gật đầu đồng ý.
11 Bàn tay Băng Nhi men theo 2 hàng hoa trên đường về nhà, đã một tuần trôi qua cô suy nghĩ rất nhiều, cuối cùng cô cũng đã quyết định nói với mẹ về việc đi làm, tuy nhiên cô không thể nói công việc mà cô sắp sửa phải đảm nhiệm.
12 Băng Nhi thay bộ đồ đồng phục của người giúp việc được Hồng quản gia cung cấp, tóc buộc cao bằng dây ren màu tím nhạc, cộng với mái thưa, 2 lọn tóc thả xuống hai bên má.
13 Trở về phòng, Băng Nhi xoa xoa cái tay đang đau của mình, " Có vườn hoa đẹp lại không muốn người ta ngắm, đúng là ích kỉ". Bây giờ cô mới chậm rãi quan sát căn phòng dành ình, phòng cô được bố trí ở tầng hai để tiện lên xuống tầng ba :((( , lớn gấp bốn lần so với phòng ở nhà cô, Băng Nhi còn nghĩ không biết mình tới đây để làm giúp việc hay làm tiểu thư nữa.
14 Hôm nay Băng Nhi đi học sớm cùng ăn sáng với Xảo Yên, một phần cũng vì muốn tránh cái nhìn đáng sợ của Tử Hàn. Rõ ràng ' anh ta đã biết mình bỏ chuột vào nên mới cố ý.
15 Sau khi xuyên thấu cách làm bánh cookies chocolate chips Băng Nhi vào bếp pha một tách cafe sữa nóng mang lên phòng cho Tử Hàn. Anh không có ở trong phòng, cô tiến đến cửa sổ thì thấy anh đang ở dưới vườn hoa, trầm ngâm ngắm những cánh hoa bồ công anh bay bay trong gió, đôi mắt nhắm lại như đang hồi tưởng.
16 Một ngày học vô cùng tàn nhẫn với Băng Nhi cũng trải qua, hôm nay Xảo Yên không nói với cô dù một lời, hôm nay Xảo Yên không ngó đến cô dù một động tác, Cô biết nhỏ đã giận mình thật rồi.
17 _ Này này các người nói xem cái khu nhà vệ sinh đó bỏ hoang lâu như vậy rồi, sao đột nhiên lại có tiếng rên rỉ chứ, lại còn cả tiếng cào cấu nữa - Khúc Vĩnh Khoa học sinh nam lúc nãy cùng Trương lệ Trát trốn tiết chạy từ ngoài vào lớp sợ hãi kể lại ọi người ngheMột nửa lớp thì sợ hãi kinh hoàng, một nửa ngờ vực không tin_ Vĩnh Khoa có phải tai cậu có vẫn đề không - những học sinh nam không tin dò xét.
18 Do ngủ cả buổi chiều nên Băng Nhi không ngủ được nữa, cô nằm ôm Tiểu Bảo Bối trằn trọc thâu đêm, gió đêm lùa vào cửa sổ, Đến bên ban công ngắm những cánh hoa bồ công anh, một cánh hoa nhẹ lướt đến tay cô.
19 _ Băng Nhi à, cậu rửa rau giùm mình nha, mình ra ngoài có việc tí Xảo Yên trong bếp lật đật chạy ra ngoài cổng. Băng Nhi vừa đi học về tới ( Xảo Yên đi xe nhà nên về trước ) cô nhanh chóng lên thay đồ rồi đi xuống.
20 Nhân dịp sáng nay Tử Hàn không có nhà, cộng việc đêm qua mất ngủ nên Băng Nhi thanh thản nướng say sáng nay. cô đang mơ về một ngày hoàn thành nhiệm vụ sẽ có thật nhiều tiền, cô và mẹ qua Mỹ định cư, có những chàng trai theo đuổi cô, hí hí cô lúc đó trông thật lộng lẫy, hãnh diện bước trên tấm thảm đỏ trải đầy đá quý, bao ánh mắt phục tùng ngắm nhìn theo.