41 Cái gì cô cũng có thể chịu được, chỉ có điều này là không thể! cô chịu bao nhiêu cực khổ, bao nhiêu uất ức đều được, nhưng cô không cho phép ngay cả em trai đáng thương bởi vì mình mà bị người ta vũ nhục.
42 Lời của mẹ Hình, Tô Lưu Cảnh nghe xong cũng không để ở trong lòng, những năm này, cô đi làm ở bên ngoài, tiếp xúc với nhiều dạng người, so với mẹ Hình còn có khối người ỷ thế hiếp người như vậy, huống chi hiện tại cô cái gì cũng không có, còn có gì phải sợ nữa chứ?Nhưng trong lòng cuối cùng vẫn còn vướng mắc, mỗi lần nghe thấy đám người hầu vụng trộm nhỏ giọng bàn tán, trong lòng lại không khỏi chua xót khó chịu, cô nghĩ, đây hẳn là vì bốn chữ —— ăn nhờ ở đậu này đi.
43 “Có một số việc không cần cô phải quản, phải lo! Ý nghĩ của câu ‘an phận thủ thường’ không cần tôi phải dạy cho cô chứ. ”Cẩn thận nhưng vẫn chạm vào chỗ hiểm, Tô Lưu Cảnh cắn môi, cúi đầu nói: “Xin lỗi, tôi biết rồi.
44 Mấy ngày qua vì dự án kia, mỗi ngày anh chỉ ngủ khoảng ba bốn tiếng, hiện tại mệt mỏi vô cùng, chỉ muốn ôm thứ gì thật tốt ngủ một giấc mà thôi. Người con gái này không thể chiều theo anh một lần sao?Bị lớn tiếng quát bắt dừng lại, tim Tô Lưu Cảnh liền run lên, ngẩng đầu lên vừa vặn chống lại con ngươi đen nhánh như muốn hút người ta vào đó, ánh mắt tràn đầy nóng nảy cùng tính xâm lược, bị sợ đến ngưng phản kháng.
45 Buổi sáng lúc Tô Lưu Cảnh tỉnh lại, ý niệm đầu tiên đó chính là: ngu ngốc, thế nào lại ngủ thiếp đi! Thậm chí còn quên người ngủ bên cạnh mình chính là một cons sói!Tô Lưu Cảnh thầm mắng mình mấy câu, sau đó thận trọng hé một mắt ra, lại phát hiện bên cạnh trống không, tên đàn ông đã đi rồi.
46 Lúc Tô Lưu Cảnh đang ở trong bệnh viện hỏi thăm bác sĩ tình hình của tiểu Diệc thì đột nhiên nhận được điện thoại của Hình Hạo Xuyên, bảo cô ra cửa bệnh viện chờ anh.
47 Đích thân quản lý khách sạn đặc biệt dẫn họ tới vòng VIP, lúc Tô Lưu Cảnh theo sau lưng người kia đi vào thời điểm vừa nhìn thấy người ngồi trên chủ tọa cơ thể theo phản xạ có điều kiện lập tức cứng đờ.
48 Nam Cung Như mỉm cười nói: "Tên của cô nghe thật là hay. "Sau đó lại thiết tha nói: "Vậy xin hỏi cô đang đang học đại học nào? Tôi vừa trở về nước về nên rất muốn tìm một trường đại học ở trong nước tiếp tục đào tạo, có khi chúng ta lại trở thành bạn học cũng không chừng.
49 Vốc nước lạnh lên rửa mặt, Tô Lưu Cảnh đứng ở trước bồn rửa tay nhìn mình trong gương, thở dài thật sâu. Mới vừa rồi cô sắp bị không khí lục đục đấu đá này làm cho hít thở không thông, cảm thấy mình giống như thú nuôi trong đoàn xiếc, bị mấy người kia tùy ý trêu chọc, đem tất cả mọi chuyện liên quan đến cô ra mà giễu cợt coi đó làm vui.
50 Bất thình lình bị nhận một quả đấm không đâu, mà cái đấm này mang theo sức gió hung hăng vung tới đây, ép Thương Thiên Kỳ phải buông Tô Lưu Cảnh ra, liên tiếp lùi về phía sau.
51 "Người của anh?" Thương Thiên Kỳ giống như đang nghe thấy chuyện gì buồn cười: "Vậy cũng còn phải xem vị tiểu thư này có thừa nhận hay không đã. " Trong mắt tràn ngập vẻ không tin.
52 Khi nghe hai chữ "Chủ nhân" được nói ra từ trong miệng của Tô Lưu Cảnh, Hình Hạo Xuyên chẳng những không thỏa mãn hoặc hài lòng như dự liệu, ngược lại lại giống như bị hóc xương cá vậy, trên không ra trên, dưới không ra dưới, rất là khó chịu.
53 "Đứng ở đó làm gì? Còn không mau đi?" Thấy Tô Lưu Cảnh chậm rì rì đi theo phía sau, kéo dãn khoảng cách xuống hơn mười thước, giống như cố ý cách xa anh vậy, Hình Hạo Xuyên quay đầu lại khẽ quát lên.
54 Trong nháy mắt bị người đàn ông này đè ở phía dưới, Tô Lưu Cảnh theo bản năng liền chống cự, tuy nhiên lại bị cái chân chống đỡ ở giữa hai chân của cô dễ dàng triệt tiêu, ngay cả sau lưng cũng dính vào trên bàn ăn, chỉ cần vừa nhẹ nhàng nhấc người dậy là có thể chạm được vào lồng ngực rộng rãi bền chắc của anh, cả người đều bị bao trùm, tư thế như vậy thật nguy hiểm đến đáng sợ.
55 Thẩm Minh Phong thấy Tô Lưu Cảnh đỏ mặt chạy lên lầu, liền quay sang trêu ghẹo Hình Hạo Xuyên: “nói thật đi, không phải cậu thật sự coi trọng cô ấy chứ?”Hình Hạo Xuyên bị giễu cợt liền hừ một tiếng, cũng không thèm để ý đến.
56 Lưng tựa lên trên cánh cửa, Tô Lưu Cảnh hít một hơi thật sâu, ra lệnh cho bản thân không cần phải suy nghĩ lung tung, không được chạm vào ranh giới đã phân chia rõ ràng kia, tất cả nên trở về đúng với quỹ đạo của nó vốn có.
57 Giọng nói này, có vẻ quen quen, tựa hồ đã nghe qua ở đâu đó. Tô Lưu Cảnh vừa ngẩng đầu chỉ nhìn được loáng thoáng ánh mắt của anh ta qua cặp mắt kính kia, cùng với khóe môi đang nhàn nhạt giương lên.
58 Trong lúc quán cà phê tiến vào trạng thái gay cấn, cũng không có ai chú ý tới một chiếc Maybach màu xám bạc đang bon bon tiến về phía này. "Chậm đã, dừng xe lại!" Người bên trong xe đột nhiên cất tiếng.
59 "Cái tên bỉ ổi vô sỉ này, cách xa tôi ra một chút! Tôi tuyệt đối sẽ không đồng ý kết hôn với anh đâu!""Yên tâm, phẩm vị của tôi còn chưa có kém đến trình độ đó, đồ gái quê!""Mẹ nó! Anh có phải là đàn ông hay không? Có hiểu được phép lịch sự tối thiếu là gì hay không hả?""Hừ, có phải là đàn ông hay không cũng không cần cô tới giám định!"Phía bên này, hai người trong cuộc bước vào cuộc tranh cãi nảy lửa, liền quên mất hai người thay thế được mời đến đang đứng tần ngần ở một bên.
60 "Vậy sao?" Tiếng của Hình Hạo Xuyên qua điện thoại truyền tới, làm cho Tô Lưu Cảnh thầm run lên, giống như khoảng cách này căn bản không tồn tại, người đàn ông kia đang đứng ở trước mặt cô, phơi bày lời nói dối của cô ra trước ánh sáng.