21 Hạ Trạch nghĩ không sai, cho dù là thi cử đi chăng nữa thì Lâm Húc vẫn rất nhàn rỗi. Cậu căn bản chỉ mỗi ngày thi một môn mà chỉ còn hai môn nữa là kết thúc kỳ thi dài.
22
Ngày mùng 7 tháng 7.
Thứ năm, Lâm Húc không đi thư viện, buổi sáng cậu có môn phải thi. Cùng anh em đến khu ba, cậu cầm giấy dự thi với thẻ sinh viên đứng trước cửa phòng học chuẩn bị vào.
23
Bữa cơm trưa này là bữa cơm ngon nhất trong cuộc sống đại học từ trước cho tới nay của Lâm Húc. Đương nhiên hẳn cũng có nguyên nhân.
Hai người vừa mới vén rèm lên đi vào trong ngồi, bác gái ở căng tin vẫn chưa mở cửa sổ, tầng tầng mùi thơm từ đồ ăn thoang thoảng bay tới, cứ lớp lớp đồ ăn được mang lên, bất kể là thịt nước hay rau xào đều đầy đủ hết.
24
Hạ Trạch không hỏi Lâm Húc tại sao đột nhiên không đến thư viện.
Lâm Húc cũng không chủ động giải thích nguyên nhân.
Có điều, quan hệ của hai người vo với lúc trước đã càng ngày càng chặt chẽ, càng thân thiết.
25 Hạ Trạch tầm hơn sáu giờ mới gửi tin cho Lâm Húc. Lúc ấy Lâm Húc mới biết là thầy giáo kia thấy đề bài quá khó nên mới cho lớp thêm 20p, như thế thời gian thi cũng gần 2 tiếng đồng hồ.
26
Chiều ngày 11 tháng 7, Hạ Trạch đã kết thúc kỳ thi của mình. Mới bước ra khỏi phòng thi liền nhìn thấy tin nhắn từ trong điện thoại được gửi đến: ” sân bóng mới, tới tìm tớ”
Hạ Trạch đi tới sân tập liền thấy được một cảnh tượng vô cùng nào nhiệt.
27
Trận bóng 3 giờ rưỡi gần như kết thúc. Sau đó, hai người cùng nhau đánh cầu lông một lúc, đến khi đầu đầy mồ hôi mới chịu rời sân tập. Hạ Trạch nóng đến mức phải kéo cổ áo chính mình: “a, nóng chết rồi, thực nhớ cái hương vị trong tủ lạnh, giá như được ngồi trong ấy thì tốt biết mấy”
Lâm Húc: “còn không bằng ngồi máy bay bay đến nam cực”
Rõ ràng đối thoại cũng chả có gì đáng cười, thế mà hai người đều cười đến gập eo đau hông không đứng lên được.
28 Hạ Trạch cả người run lên, cái quần lót màu xám đậm trong tay suýt rơi xuống đất!! cậu dùng tốc đổ mà cả đời này cậu cho là nhanh nhất kéo quần lót lên mới liếc mắt với Lâm Húc cười khan nói: “cậu giặt xong đồ?” ai mà biết vốn không nên quay đầu lại nhìn a.
29
Không phải là giọng nói của Lâm Húc. Hạ Trạch sửng sốt một chút mới hỏi: “cậu là ai?”
Đối phương không trả lời mà hỏi ngược lại: “cậu là Hạ Trạch hả?”
Hạ Trạch: “ừ, có thể nói Lâm Húc nói chuyện điện thoại được không?”
Nam sinh: “Cậu sẽ không nhận.
30 Gió đêm mát mẻ là phương thuốc hay để giải rượu. Không lâu sau, thần trí của Lâm Húc dần dần rõ ràng, ít nhất bây giờ trước mắt cậu chỉ có môt bóng người, cậu dùng đầu gối suy nghĩ cũng biết đã xảy ra chuyện gì.
31
Lâm Húc cảm giác mình mơ một giấc mơ. Một giấc mơ rất đẹp,rất hạnh phúc nhưng lại không phải là hiện thực. Cậu mơ thấy Hạ Trạch chủ động hôn mình, không chỉ thế, cậu còn bị kích động mà hôn lại Hạ Trạch gần năm phút đồng hồ!!
Cậu khẽ cười một tiếng: “Làm sao có khả năng —— “
Ai ngờ lời nói vừa ra, cậu mới phát hiện thanh âm của mình khàn khàn không ra hình thù gì!! cậu dương mắt đánh giá xung quanh một chút, cậu ngủ trên trước giường nhỏ, nhưng nhìn ga trả giường cậu biết đây không phải ở ký túc xá của mình, chống đỡ thân thể ngồi dậy, đầu nặng gần chết!! lại nhìn xuống, quần áo không còn….
32 Trường học đã đến thời gian nghỉ hè, trong thư viện người đặc biệt thưa thớt, một tầng cũng chỉ rải rác được ba bốn người. Lâm Húc cùng Hạ Trạch chưa trực tiếp trở về nhà mà dự định ở lại xem một ít sách —— được rồi, đây tuyệt đối là cớ bởi vì hai người không nỡ rời đi đối phương mà thôi! Lâm Húc tìm một quyển tiểu thuyết mang hơi hướng huyền huyễn để xem.