1 Tháng 6, kỳ thi cuối kỳ cũng gần tới, thư viện đại học C người đông như mắc cửi —— đặc biệt là dãy tầng năm, người đến người đi hỗn hợp với mùi sách vở lan tràn trong không khí, gió từ điều hòa vù vù vang vọng trong phòng, khiến không khí có chút lành lạnh.
2
Lâm Húc bình thường cũng chẳng mấy khi đến thư viện. Lúc rảnh rỗi, ai chẳng muốn cùng anh em đi đá bóng, ai chẳng muốn cùng đám em gái ăn chơi uống rượu tán gẫu, ai chẳng muốn làm tổ trong phòng chơi game, đi nội thành chơi bi-a, đua xe!! vì thế trước ngày thi cậu đã dùng ánh mắt ngơ ngác tiến vào thư viện sau khi cả tháng trời chơi đùa đến quên trời đất…
Cho dù như thế, cậu vẫn thường nhìn thấy nam trinh thám, ai kêu người kia thích xem sách trinh thám tội phạm như vậy, cậu cứ thế mà tặng cho người kia một cái biệt danh.
3 Rất rõ ràng, nam trinh thám cũng kinh ngạc chính mình đã ngồi lâu như vậy. Cậu đem sách vở thu dọn chất đống trên bàn, mang vở bài tập cất vào túi xách.
4 Buổi tối 9h Hạ Trạch lại đến thư viện. Vẫn như thường ngày, cậu lấy tai nghe nhét vào vành tai, vừa nghe nhạc rock and roll vừa cười, dự định đi đến sân tập một chút.
5
Ngày thứ hai, Lâm Húc mười giờ chạy đến thư viện, Hạ Trạch so với cậu còn sớm hơn.
Ngày thứ ba, Lâm Húc hai giờ rưỡi xế chiều chạy đến thư viện, Hạ Trạch so với cậu vẫn sớm hơn.
6 Lâm Húc bởi vì việc nhỏ này mà gần như ăn dấm chua, cứ thế mà cả buồi chiều tâm tình đều buồn bực. Qua hơn hai giờ chiều, hai em gái nhỏ như hai con thỏ ôm sách ngồi ngay bên cạnh Hạ Trạch, một câu ‘anh’ hai câu ‘anh ’ nhờ Hạ Trạch giảng ít đề thi, nói một hai bài còn đỡ, đàng này nhờ mãi không dứt, xong đề này đến đề khác, sau em này tới em khác, quả thực vây Hạ Trạch đến không còn kẻ hở.
7
Qua ba ngày, Lâm Húc cũng chưa gặp lại Hạ Trạch.
Sau đó vài ngày, cậu cũng không đi thư viện, không có cách nào khác, bản thân cậu cũng không phải người yêu thích học tập cho lắm!!
Ngày 25 tháng 6, anh em trong lớp đều bị thầy dạy anh ngữ thúc giục viết bài văn cảm tưởng, cậu không thể làm khác hơn là đến thư viện mượn sách.
8
Hạ Trạch nhìn nam sinh cao lớn trước mắt, con mắt cong cong: “cảm ơn…. nhưng tại sao chứ?”
Lâm Húc sửng sốt một chút mới nói: “tớ. . tớ đương nhiên không phải không cho cậu ngồi chỗ khác, cậu.
9
Năm giờ chiều.
Người trong thư viện đã dần dần tản đi
Có mấy nữ sinh vừa cười vừa nói đi ngang qua Lâm Húc, lập tức kinh ngạc che miệng mà nói: “nam sinh đang ngủ này là Lâm Húc phải không!!?”
“…chắc chắn rồi….
10
Buổi tối hôm đó, Lâm Húc ngay cả phim cũng không xem, trực tiếp ở trên baidu tìm kiếm “Hạ bụi”.
Nhấn vào tìm kiếm, lập tức hiện ra số lượng lớn tiểu thuyết.
11
Lâm Húc tùy tiện quăng một câu: “yên tâm ngủ đi!”
Nói xong cậu vừa ngồi xuống, ép buộc chính mình phải tỉnh táo lại.
Không có việc gì, tác giả cùng độc giả nói chuyện trả lời lẫn nhau một tí cũng là chuyện bình thường, có người nói nhân vật cậu viết tốt đối với cậu là một sự khích lệ lớn… nhưng tên kia sao phải viết rõ ràng như thế chứ!! Đệt!! Hạ Trạch nói cảm ơn thì cũng được, làm gì phải nói ‘yêu bạn’ nữa chứ, lại còn đánh ra cái vẻ mặt chết tiệt như thế!!
Lâm Húc không kìm lòng được mà tưởng tượng hình ảnh cậu nhếch nhếch khóe môi, hai mắt cong cong nhìn mình… trong nháy mắt, một luồng nhiệt trơn trượt xuống chóp mũi… đệt!! chảy máu mũi!!
Cậu phiền muộn lại vỗ một cái lên bàn ‘đùng’, nguyên khí của Háo Tử mới hồi phục lại bị dọa mềm nhũn.
12 Ngày hôm sau, Hạ Trạch cùng Lâm Húc đều đến thư viện để học bài, dĩ nhiên cậu không thể nói ngày hôm qua đã thức trắng đêm xem các truyện của cậu. Đại khái là, cái cuối cùng khiến cậu thực sự bị đả kích đi.
13
Buổi tối, ngọn đèn hải đăng trên cao chiếu ánh sáng vàng cam như được vảy vào tờ giấy màu đen trên bầu trời, từng điểm từng điểm chập chờn nhấp nháy.
Hai người một trước một sau bước đi trên đường, cái bóng lúc dài lúc ngắn khi thì chia xa, khi thì tụ lại.
14
Nói xong Lâm Húc liền xoay người, nhanh chân chạy về phía trước!
Mắt thấy hai người trong lúc đó khoảng cách càng ngày càng xa, Hạ Trạch vội vã tăng tốc: “cậu cũng đừng xem thường tớ, tớ sẽ bắt được cậu!”
Sau đó, những người chạy bộ xung quanh sân tập sẽ thấy được hai người ‘dở hơi’.
15 Hạ Trạch không nhớ sau đó hai người nói cái gì, đã làm cái gì, cậu chỉ nhớ rõ, buổi tối sau khi trở về tim cậu vẫn đập rất nhanh, rất nhanh, cho dù trở lại ký túc xá uống vài chén nước vẫn miệng khô lưỡi khô… trong đầu càng ngày càng loạn….
16
Sáng sớm ngày thứ hai, ngay khi Lâm Húc đứng dậy, mới vừa xốc cái chăn mỏng lên gần như mắng tự mắng mình một tiếng “đệt. ”
Háo Tử nhìn một chút liền biết chuyện gì, cười gian nói: “anh Húc tối qua làm gì mà mộng xuân thế? Nói cho anh em nghe một chút?’’ ha ha
“Cút.
17
Bão táp năm mười năm khó gặp một lần, chuyện như vậy mấy ngày trước mọi người cũng biết rồi.
Đến gần nửa đêm, sấm vang chớp giật, cuồng phong, mưa xối xả ào ào không dứt, ký túc xá như bị nước nhấn chìm.
18
Ai ngờ, trên đỉnh đầu xuất hiện một tấm chắn, cậu liền nghe được âm thanh mưa đánh vào tấm chắn vang lên tiếng âm trầm…. sau đó, một người ôm chặt bờ vai của mình, dẫn cậu đi xuống lao nhanh vào màn mưa!!
Khi chạy xuống dưới lầu Hạ Trạch mới kịp phản ứng: ” cậu tại sao trở lại.
19
Từ khi về đến phòng, Hạ Trạch vẫn cảm thấy đau đầu chóng mặt.
Không còn cách nào khác. .
Ngay khi cậu nhắm mắt lại thì lập tức cậu sẽ nhớ đến thời điểm hai người chạy trốn, lúc ngón tay của cậu ấy để trên vai, bóng người cao gầy đứng trước mặt, còn có….
20
Ngày mùng 3 tháng 7, từ rất sớm Hạ Trạch đã đi tới thư viện. nhưng đến giữa trưa Lâm Húc vẫn không đến.
Ở trên lớp sao? Hay còn có thi cử?
Không đúng, cậu rõ ràng nói với mình, buổi chiều ngày mùng 4 tháng 7 mới bắt đầu thi mà.