1 Cho nên nói, tiểu bạch gì đó luôn có đặc quyền nha.
“. . . Tiểu Trầm à, cậu thật sự muốn mang nhiều đồ như vậy về nhà sao?” Lý Mặc cùng phòng nhìn Trầm Lập Thu đang thu thập đồ đạc, không biết nói gì.
2 Hành trình trên xe lửa của Trầm tiểu bạch
Đứng ngốc không biết bao lâu, hành lý trong tay bỗng dưng bị đoạt đi, Trầm Lập Thu cảm giác trong tay trống rỗng, quay đầu nhìn lại thì thấy một nam sinh cao lớn đứng trên cầu thang, trừng mắt nhìn mình một chút, không kiên nhẫn nói: “Đứng đây ngốc làm gì, đem hành lý đưa cho tôi.
3 Nằm sai giường rồi sau này làm sao gả đây = =
Tắt điếu thuốc trong tay, Tiêu Minh Phàm nhìn ngọn đèn bên ngoài cửa sổ, một tay đút vào túi quần, một tay chơi đùa với điện thoại di động, tựa hồ đụng phải nút nào, màn hình sáng lên, trên màn hình xuất hiện một loạt kí tự, tin nhắn được phát ba ngày trước, mà thời gian biểu thị bây giờ là 31/12/2012 4:00.
4 Tiêu đại thần anh chiếm tiện nghi gì đó thật không phải là ông già đáng khinh sao 0. 0
Thời gian: 6:00 ngày 31 tháng 12 năm 2012
Địa điểm: dao động ở địa phương nhỏ phía nam không biết tên trên xe lửa thùng xe số 10 giường 13.
5 Đại hôi lang vươn ra ma trảo và chú cừu non chờ bị bắt đi
Vừa thấy biểu tình này của tiểu hài tử, Tiêu Minh Phàm biết đối phương đang suy nghĩ cái gì, nhịn xuống xúc động muốn đỡ trán rít gào, Tiêu Minh Phàm tận lực đè thấp giọng để tránh đánh thức những người khác, oán hận nói: “Cậu quên hết chuyện tối qua rồi sao? Sát, chính cậu mơ hồ ngủ lên giường tôi ngủ a, tôi gọi kiểu gì cậu cũng không để ý, còn sống chết ôm chặt tôi không chịu buông ra!”
“.
6 Điểm cuối cùng ở nơi nào…
Ăn của chùa phải quét lá đa, bỗng nhiên cùng ăn cơm trưa tốn nhiều tiền của người ta như vậy, Trầm đồng học trong lòng cảm thấy mình thiếu nhân tình.
7 Mười giờ tối, loa phát thanh thông báo trạm dừng tiếp theo chính là nhà của Trầm Lập Thu, Trầm đồng học cầm lấy ba lô gấu nhỏ của mình, lặng lẽ xem Tiêu Minh Phàm đang giúp cậu lấy hành lý trên giá cao.
8 =-= Kỳ thực, như thế nào còn lại một chương, bây giờ mới là kết thúc
Người con trai thỉnh thoảng nghiêng người áp sát tiểu hài tử vào tường, sợ cậu bị người đẩy đi, không chút nào để ý đến cánh tay của mình phải cản lại, thuận theo tiểu hài tử bước đi lúc nhanh lúc chậm.