1 Sóng biển xào xạc vỗ vào bãi tuyết khô giòn, dẻ cứng chạy dọc bên lề con đường gập ghềnh. Băng qua chiếc cầu vượt bắc ngang xa lộ, Jonas Concannon cảm thấy rộn lên một nỗi hoài niệm khi vừa nhìn lại ngôi làng thơ mộng nép mình giữa lòng thung lũng.
2 Lau khô những giọt nước trên da, Bridget dừng lại ngờ ngợ, lắng nghe. Có ai đi lại trong phòng khách. Choàng tấm khăn lông lên móc, nàng với lấy chiếc áo thụng dài bằng vải treo nơi cửa phòng tắm.
3 Jonas chẳng làm gì cả để thử lòng nàng, cả việc đến gần Bridget trong khi nàng đang ở cùng Jim. Mặt trời lặn khiến cho bầu không khí quá lạnh dù đối với những con người Vermont dày dạn.
4 Hôm ấy là một ngày mùa xuân tuyệt đẹp, vô cùng thích hợp cho sự thả bộ lang thang của Bridget. Nàng cần tẩy sạch đầu óc mình trước khi phóng viên của tạp chí Sống Đẹp đến đây và làm rối tung cửa hàng của nàng.
5 Molly không lộ chút vui mừng. “Này, mẹ”. Nó nhíu mày. “Con bị đau”. Nó định đưa bàn tay lên chỗ sưng trên trán, nhưng Jonas ngăn lại. “Tất nhiên phải thế.
6 Sau bữa ăn tối, khi mặt trời sắp lặn, Bridget nhìn ra ô cửa nhà bếp và thấy có ánh đèn sáng trong chuồng ngựa. Nàng đoán chừng Jonas đã đem hai con ngựa của mẹ con nàng về.
7 Jonas đứng bên dưới một cây thích tỏa rộng trên sườn đồi rải đá, một tay tựa vào thân cây. Đôi mắt màu xanh đăm đăm nhìn vào mái nhà dốc dứng của chiếc chòi gỗ bên kia đồng cỏ phía dưới chân chàng.
8 “Molly”, Bridget thở dài bực bội, “mẹ nhớ là mẹ đã bảo con mặc cái quần jean xanh kia mà”. “Nhưng cái quần trắng với đường sọc bên hông trông mát dịu hơn”.
9 Màu lửa mùa thu lan rộng qua các ngọn đồi, thêm nhiều lá cây chuyển sang những màu rực rỡ. Chỉ có những cây thường xanh là không hòa với sự thay đổi này, nó vẫn còn giữ nguyên một màu xanh sẫm.
10 Tháng mười hai. . . “Đẹp đấy chứ, phải không em?”. “Ôi trời ôi! Em đang bị vẹo cái cổ đây”. Bridget đã phải ngả đầu ra sau hết mức mới nhìn thấy được tòa nhà cao nhất của Trung tâm Rockfeller cùng cây Giáng sinh lấp lánh đằng trước tòa nhà.
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 17