1 Hôm qua, tôi tới nhà bạn trai để gặp phụ huynh, nhà anh ấy rất nhỏ, chỉ có hai căn phòng. Đến tối, sau khi mẹ anh ấy sắp xếp chăn đệm xong, bà ấy hỏi tôi có thể ngủ cùng với Vương Văn được không.
2 Tôi ngủ một giấc đến tận sáng, mở mắt ra thì đã là giữa trưa, Vương Văn không còn ở đây nữa. Không chỉ anh ấy, mà cả bố mẹ anh cũng không thấy đâu, trong nhà chỉ còn lại mình tôi, gọi điện cho Vương Văn thì không ai nghe máy.
3 Trời ạ, sao lại hỏi con dâu tương lai vấn đề này cơ chứ, lại còn hỏi ngay trước mặt bao nhiêu người đàn ông xa lạ nữa. Mặt tôi đỏ bừng cả lên, ấp úng nhìn sang Vương Văn.
4 Tôi đờ đẫn cả người ra, may mà quả phụ họ Vương chỉ liếc sang tôi rồi lại quay đầu đi, cũng không thèm hỏi xem ai đã lên giường với ma nữa, trực tiếp cứa vào lòng bàn tay của năm người con gái đó, lấy máu của từng người bôi lên tóc của họ, sau đó cắt tóc ấy xuống rồi đốt cháy.
5 Sau khi anh ấy đi, chỉ có một mình nên tôi cảm thấy nhàm chán, đành dựa vào giường nghịch điện thoại, được một hồi thì ngủ thiếp đi.
Lúc tôi thức dậy thì đã tối rồi, mẹ của Vương Văn đã làm cơm tối xong, bà ấy gọi tôi ra ăn cơm.
6 Tôi giật nảy mình, vừa tránh né vừa hỏi anh ấy là đã xảy ra chuyện gì, sao lại về muộn như vậy.
Anh ấy vẫn không nói gì cả, chỉ lo thở phì phò, hơi thở càng lúc càng nặng nề.
7 “Không phải. ” Tôi rất bối rối, không biết là tức giận hay sợ hãi mà mặt của tôi đỏ bừng lên.
“Không phải? Thế sao tim em đập nhanh thế?” Anh ta cười tươi hơn nữa, nhìn chằm chằm vào tôi một hồi rồi bỗng đưa tay vòng qua eo tôi, kéo tôi lên khỏi giường rồi ôm tôi thẳng ra ngoài.
8 “Chỉ đơn giản thế thôi! Nhưng cô phải nhớ lấy, thứ này có lực sát thương rất lớn với ma quỷ, chỉ cần dính vào là sẽ tiêu tan hồn phách, cô phải nghĩ cho kĩ vào.
9 “Vậy rốt cuộc anh là ai? Có phải là người đàn ông trong nấm mộ máu ấy không? Người đã quan hệ với tôi hôm trước có phải anh không? Anh giấu Vương Văn ở đâu rồi?” Dù sao cũng sắp chết rồi, tôi bỗng dâng lên sự can đảm, hỏi hết mọi nghi vấn trong lòng tôi ra.
10 Sau ba tiếng đồng hồ, chúng tôi tới Giang Minh. Sau khi xuống xe, tôi gọi điện báo bình an cho mẹ tôi, nói tôi đã về Giang Minh rồi. Nhưng hình như đầu bên kia rất hỗn loạn, giọng nói của mẹ tôi cũng mang theo sự bối rối, có vẻ như đã xảy ra chuyện gì đó.
11 Trong miệng con bé toàn là máu tươi, có cả một chút móng tay còn sót lại, càng kinh khủng hơn là đầu lưỡi của con bé đã biến thành màu tím đen, y như bị trúng độc.
12 Tôi chỉ cảm thấy sức lực trên người mình như bị anh ta hút đi cả rồi, chẳng mấy chốc tôi liền mềm nhũn cả người, đổ gục vào trong lòng anh ta. Trong lúc tôi thở hồng hộc như sắp ngất xỉu tới nơi rồi, cuối cùng anh cũng buông tôi ra, khuôn mặt nhanh chóng biến lại thành Vương Văn.
13 Ngay lập tức, cả người tôi cứng đờ ra, mồ hôi lạnh tuôn ra vì sợ hãi, phản ứng đầu tiên là quay lại nhìn xem đó là cái gì.
Nhưng Tô Mộc đã nói rồi, vào trong nghĩa địa là không được quay đầu lại, cũng không được đi về theo lối cũ, tôi chẳng thể làm gì khác ngoài việc bắt mình chịu đựng, cả người run lên vì luồng gió lạnh ấy.
14 “Thế thì đúng rồi, cọng lông màu đen mà cô nhìn thấy không phải lông gà, mà là lông quạ. Từ xưa tới này, quạ luôn đứng hàng âm tà, hơn nữa, khi ấy cô lại ở nghĩa địa, con ma đó hoàn toàn có thể dựa vào âm khí ở nghĩa địa để tạo ra một ảo cảnh đánh lừa cô, khiến cô cam tâm tình nguyện hiến tinh huyết cho hắn ta.
15 Tôi bị nhốt lại ngoài cửa, trên đường đi ăn sáng mẹ tôi còn hỏi: “Có phải gần đây con và Vương Văn cãi nhau không? Sao mẹ lại cảm thấy lần này Vương Văn về nhà xong thì cứ là lạ, như thể biến thành một người khác ấy, hay là bố mẹ Vương Văn không thích con à?”
Trong lòng tôi căng thẳng cả lên, vội nói: “Vương Văn đang lo chuyện của em họ thôi, bố mẹ anh ấy rất thích con, lần đầu tiên gặp mặt đã tặng quà gặp mặt cho con rồi, còn dẫn con đi thăm mộ bà nội anh ấy.
16 Nghĩ vậy, tôi rút ngay điện thoại ra, lên mạng search google: Cách để ma quỷ không bị tiêu tan hồn phách.
Nhưng kết quả tìm kiếm lại rất đáng thất vọng, người ta chỉ hỏi cách để ma quỷ bị tiêu tan hồn phách, căn bản không có kết quả mà tôi muốn tìm.
17 Ngay sau đó, đầu bên kia điện thoại vang lên tiếng nói kiêu ngạo của người đó, nói: “Cô đang mặc áo đen bó sát người, quần đùi jean, trông rất xinh đẹp, body cũng khá tốt, khuyết điểm duy nhất là ngực hơi nhỏ, hệt như sân bay…”
Anh ta mới nói được một nửa thì bỗng cất cao giọng, chẳng khác nào nhìn thấy ma: “Ối chao ôi, cô cũng nuôi quỷ luôn hả, còn là một con ma hơn một trăm tuổi nữa chứ!”
Nói xong, dường như anh ta rất hoảng sợ, tắt điện thoại cái tạch, sau đó luồng gió cũng thổi lướt qua người tôi, biến mất chỉ trong giây lát, cả căn phòng trở lại trạng thái bình thường.
18 Thằng bé đó ngoan ngoãn đứng ngoài cửa, giọng nói trong vắt, hình dáng rõ ràng, biểu cảm cũng rất sinh động, ngoại trừ việc hơi đen một chút thì trông nó không khác gì những đứa trẻ bình thường, không giống ma quỷ chút nào cả.
19 Lúc đầu đứa bé đó còn bình thường, rồi tự nhiên nó ra tay với tôi, còn cười quái dị như thế, tôi có thể không sợ được sao.
“Phụt, bà chị à, cô đang đùa tôi sao, cô nuôi một con lệ quỷ hơn một trăm tuổi mà lại sợ một con quỷ nhỏ chưa tới mười tuổi sao?” Như thể được nghe một câu chuyện cổ tích, người đàn ông đó vừa cười nhạo vừa tới gần tôi.
20 Thấy vậy, người đàn ông đó cũng không thèm dọa tôi nữa, trực tiếp nhét luôn cái đinh đó vào túi mình, sau đó gọi con quỷ tên là Diệu Diệu kia tới làm việc.