61 Tiểu hắc xà? Xà Vương?"Tiểu thư, Vương, à, Tiểu hắc xà không có ở chỗ cô sao?" Quản gia Lâm cẩn trọng hỏi, vẻ mặt biến đổi liên tục, có chút lo lắng. Lý Quả gật gật đầu, vội vàng nói: "Sau khi tôi ngất đi, các người không nhìn thấy nó à?"Không biết tên nhóc này lại chạy đâu rồi, cô rất lo lắng đó!Thấy thì có thấy, chỉ là.
62 "Tiểu thư, sao không về tìm thử lại xem? Hình như tôi nghe chủ nhân nói qua, vật cưng của tiểu thư chưa từng rời khỏi tiểu thư, cho nên tôi nghĩ, bất kể thế nào, nó nhất định ở trong phòng, mà không phải ở chỗ đó đâu.
63 "Nó nhất định ở trong này". Quản gia Lâm sốt ruột, kiên định nói, còn đang do dự xem có nên tự mình đi tìm hay không. Tuy Lý Quả không tin, nhưng thấy vẻ kiên định của ông ta, cô không khỏi hoài nghi chính mình chưa tìm cẩn thận chăng? Tiểu hắc xà lười như thế, thường xuyên ngủ trời đất mịt mù, không nghe thấy tiếng cô gọi cũng là bình thường.
64 "Tiểu thư, Hoàng nhi có làm gì đâu". Hoàng nhi nghe Lý Quả nói như vậy, hoàn toàn sững sờ. Tiểu thư cảm ơn mình cái gì nhỉ? Mình đã dọa tiểu thư ngất xỉu mà, tiểu thư lại không hề so đo, còn cảm ơn mình nữa, thật là khó hiểu!Lý Quả nhìn vẻ mặt mờ mịt của Hoàng nhi, nhất thời nghẹn họng, rồi nở nụ cười.
65 "Vậy, vậy khi nào tôi gặp anh ta sẽ nói sau. Quản gia Lâm, tôi muốn về ký túc xá lấy ít đồ, ông có thể nhờ người đưa tôi về được không?" Cô gật gật đầu, rồi tiện thể đưa ra yêu cầu luôn, về gặp Lý Lan, lấy ít đồ, nhân tiện hỏi thăm tình hình của hai người kia, như vậy cô mới có thể yên tâm.
66 Ai! Những lời kinh động này vừa thốt ra, Hoàng nhi sợ đến nỗi lui về sau vài bước, toàn thân run rẩy, còn quản gia Lâm thì giật bắn cả mình, rồi lại cảm thấy lo lắng cho Lý Quả.
67 Quản gia Lâm nghe xong, thân thể không nhịn được rùng mình một cái, trong mắt thoáng qua vẻ chán ghét, nhưng che dấu rất tốt, lập tức xoay người, cung kính đối với người mới tới.
68 Đồ cẩu nô tài này, hỏi cái gì cũng không biết!Phổi Ngu Cơ suýt chút nữa bị ông ta chọc cho nổ tung, hai tay nắm chặt, cố nén lửa giận trong lòng. Nếu không phải là sợ Vương bất ngờ xuất hiện ở đây, ả ta đã sớm ra tay rồi, há lại để cho ông ta chống đối như thế sao?Quản gia Lâm đương nhiên biết mình đã mạo phạm người phụ nữ trước mặt này, nhưng ả ta cũng không dám động vào ông.
69 "Quả Quả, chị về rồi". Từ xa, Lý Lan đã nhìn thấy cô, vội vàng chạy tới, ôm chặt Lý Quả. Đúng là dọa chết cô mà, đi ra ngoài cả một ngày, không trở về cũng chẳng có tin tức, khiến cô vô cùng lo lắng.
70 "Cái gì gọi là 'không có việc gì thì tốt rồi'? Hiện tại thì có đấy, sao cô không hỏi cô ta xem, có phải Tú Tình suýt nữa mất mạng vì cô ta không?" Hà Tiểu Ngân nhất định đem chuyện này đổ hết lên đầu Lý Quả, chết cũng không tha.
71 Hoàng nhi vô cùng tức giận, mắng nàng thì được, nhưng không được mắng tiểu thư của nàng, nàng không cho phép. "Tôi là Hoàng nhi, không cho phép cô mắng tiểu thư nhà tôi".
72 Một tiếng rống to bất ngờ vang lên khiến ọi người ngây ra như phỗng, mọi ánh mắt đều dồn vào Lý Quả, có chút hốt hoảng. Lý Quả bình tĩnh liếc bọn họ một cái, giống như tiếng rống long trời lở đất vừa rồi không phải do cô phát ra, nó chỉ là ảo giác.
73 "Cô, cô nói lung tung, chúng tôi không hề đối xử như thế với cô". Dưới áp lực cường đại của quần chúng, Hà Tiểu Ngân dối lòng phủ nhận, song lời nói của cô có bao nhiêu sức thuyết phục cũng không rõ.
74 "Tiểu thư, bọn họ thật xấu mà!" Hoàng nhi xách theo túi lớn túi bé, đi ở phía sau, không nhịn được oán giận, vẻ mặt rất mất hứng. Lý Quả chỉ biết cười khổ, nếu cô ấy biết trước đây bọn họ rất thân thiết, không biết sẽ nghĩ thế nào, có lẽ là rất khó hiểu.
75 Đùng! Nghe được câu nói ấm áp như vậy, Lý Quả chỉ cảm thấy có một luồng khí nóng lan khắp cơ thể, làm cho cô tủi thân muốn òa khóc. Hốc mắt chợt đỏ lên, nếu không phải sợ dọa người khác, thì Lý Quả đã để nước mắt rơi xuống rồi.
76 Tiếng cãi nhau bên ngoài khiến Lý Quả có chút tò mò, cô cũng chưa gặp qua nhiều người ở đây, nên không biết cô gái bên ngoài kia là ai? Cô trộm liếc Mặc Nhật Tỳ mặt không đổi sắc một cái, rồi miên man nghĩ.
77 “Vương, không, chủ nhân, Ngu Cơ sai rồi, xin chủ nhân đừng đuổi Ngu Cơ đi!” Ngu Cơ bất ngờ khóc rống lên, quỳ xuống đất, rất hoảng sợ, bất an, kinh hãi, vội cầu xin.
78 “Anh, anh…” Lý Quả vừa nôn vừa tức giận chỉ vào Mặc Nhật Tỳ, thân mình run rẩy, cảm thấy thật lạnh lẽo. Mặc Nhật Tỳ chỉ cười mỉm, dù sao hắn đã quyết định, từ hôm nay trở đi, cô đã bước vào đây rồi, thì đừng hòng nghĩ ra ngoài nữa.
79 “ Anh, quá tàn nhẫn, sao anh có thể làm vậy? Nó đâu có tổn thương tôi ”. Lý Quả nôn khan, cuối cùng cũng phun hết mọi thứ trong bụng ra, đến cả nước mật cũng ra hết, toàn thân vô lực, ngồi thở ở trên ghế, tức giận mắng.
80 Lý Quả được Hoàng nhi dìu về phòng, còn quản gia Lâm thì theo sát phía sau. Chỉ một lát sau, đã có người hầu tiến vào, bưng một ít điểm tâm và nước trà bay đầy phòng.