41 Đây là chiếc xe thể thao bản giới hạn mới nhất hiện nay, nghe nói trên toàn thế giới chỉ có mười cái, bên trong vô cùng xa hoa, lúc khởi động cũng chẳng có chút xóc nảy nào.
42 Bảo bối? Lý Quả lập tức đen mặt. Người đàn ông này không chỉ mặt dày mà còn luôn tự ình là đúng. Những chữ ám muội như vậy, anh ta lại có thể tùy tiện nói ra, người luôn nho nhã đây sao?"Đừng gọi tôi bảo bối".
43 Trong lúc cô đang hốt hoảng, liên tục gọi nó, thì tiểu hắc xà bỗng giật giật, hai mắt nhỏ từ từ mở ra, sau khi liếc Lý Quả một cái, lại nhắm lại. "Mày làm tao sợ muốn chết, có biết không hả?" Khẽ vỗ lên thân thể của nó, Lý Quả dịu dàng nói, lo lắng dần tiêu tan.
44 "Nhà tôi". Hắn thong thả đáp, vẫn chuyên chú lái xe, giống như tất cả là chuyện đương nhiên. Nhà anh ta? Đáp án này làm cho tâm tư kinh sợ của cô dần ổn định.
45 Thích, sao có thể không thích đây? Nhưng ở chỗ này?"Không, không được, tôi không thể tùy tiện ở nhà người khác được, như vậy là không đúng". Cô vội vàng từ chối, nhưng trong lòng lại rất tiếc nuối.
46 "Làm sao vậy?" Thấy cô không đi, Mặc Nhật Tỳ khó hiểu hỏi. Lý Quả xấu hổ vô cùng, ở chỗ xa lạ này, cô liền cảm thấy luống cuống tay chân, hoàn toàn không thể dung hòa.
47 Nghe Mặc Nhật Tỳ nói như vậy, Lý Quả lại nghĩ đến tình cảnh hiện tại của bản thân, nhất thời im lặng. Anh ta nói đúng, ''mục tiêu công kích'' chính là tình cảnh hiện giờ của cô.
48 Lý Quả vừa định nói cũng được, nhưng sau đó lại chợt nhớ ra tiểu hắc xà trong tay mình, vội vàng gọi ông ta: "Quản gia Lâm, tôi muốn xin ông tìm chút thức ăn giúp tôi, tôi muốn đút cho nó ăn".
49 "Rắn con, dậy, dậy đi". Đi dạo xong, Lý Quả liền tóm lấy tiểu hắc xà đang ngủ say như chết, nhỏ giọng gọi. Mùa hè rồi mà sao vẫn mê ngủ như vậy? Chắc là không có vấn đề gì đi?Tiểu hắc xà bị đánh thức, bất mãn từ từ hé mở một con mắt, sau đó lại lười biếng xoay người một cái, nằm thẳng đơ trong lòng bàn tay Lý Quả.
50 Lý Quả có chút nghi ngờ, thái độ của quản gia Lâm khiến cô nhớ đến các quản gia thời cổ đại, cũng kính sợ, khách sáo như thế, giống như đang bán mình vậy.
51 Nó không ăn thì cô ăn!Lý Quả vươn tay cầm điểm tâm lên, chống cằm, nhàm chán nhìn nó, rồi lại nhìn phong cảnh bên ngoài. Trước lúc Mặc Nhật tỳ xuất hiện, cô thật chẳng biết nên làm cái gì, càng khỏi phải nói sẽ ở chỗ nào, đến đi cũng chẳng xong.
52 Lần đầu tiên được đối xử như nữ vương, Lý Quả có chút 'được chiều mà sợ', trong lòng lo lắng, đành phải bước lên trên, nhưng cũng gần như là đi song song với quản gia Lâm.
53 "Tôi muốn về nhà". Ăn cơm xong, nghỉ ngơi một lúc ở phòng khách, Lý Quả mới do dự mở lời. Đã không cần phải tìm nhà nữa, cô phải về lại ký túc xá một lần, nhân tiện lấy ít đồ đạc cá nhân.
54 Chờ cho hoảng hốt qua đi, cô mới phát hiện Mặc Nhật Tỳ đã buông tay mình, tự bước vào trong đình, đang đứng quay lưng về phía mình, nhìn về nơi xa. "Mặc Nhật Tỳ, vì sao nơi đây lại gọi là Đình Vạn Xà?" Lý Quả vẫn đứng ở bên ngoài, tò mò hỏi.
55 Rắn, rất nhiều, rất nhiều. . . chi chít, không đếm được, lớn có nhỏ có, dài có ngắn có, đủ mọi màu sắc, chỉ thấy chúng bắt đầu cựa quậy trong một cái hố sâu ngoài trời.
56 Không biết tại sao, trong đầu Lý Quả lại xuất hiện suy nghĩ hoang đường như vậy. Cô càng tự dọa mình sợ chết khiếp, đồng thời cũng có chút sợ Mặc Nhật Tỳ.
57 Thiên đường, địa ngục, hóa ra chính là như thế!Lý Quả có chút dở khóc dở cười nghĩ, đây cũng coi như là cô đã trải qua rồi. Trong vui sướng có nguy hiểm, thật sự đã vượt quá khả năng chịu đựng của cô! Chạy! Trong đầu cô chỉ còn mỗi chữ này.
58 "Á. . . " Một tiếng hét thảm thiết vang lên, bịch một tiếng, Lý Quả lập tức ngã xuống đất, bất tỉnh nhân sự, tiểu hắc xà nắm trong tay cũng bị văng ra ngoài.
59 "Rắn, rắn, cứu tôi với". Trên giường lớn mềm mại, ấm ấp, đang ngủ mê, Lý Quả đột nhiên vung tay loạn xạ, rồi vội vàng ngồi bật dậy, vẻ mặt vô cùng hoảng sợ.
60 "Không được, không được đâu ạ. Tiểu thư chính là tiểu thư, Hoàng nhi không thể gọi thẳng tên tiểu thư được". Hoàng xà sợ hãi nói. Cho dù có cho nàng mười lá gan thì nàng cũng chẳng dám.
Thể loại: Huyền Huyễn, Ngôn Tình, Dị Giới, Xuyên Không
Số chương: 50