1 Phần dẫnTình yêu sản xuất hàng loạt“Sự sáng tạo có nguồn gốc từ lịch sử, trào lưu mới chủ yếu là phục cổ, nên đừng cho rằng giới thời trang mỗi năm đều đưa ra những thiết kế hoàn toàn mới, những ý tưởng chưa từng có.
2 Cô nghĩ đến người phụ nữ khác thường được mệnh danh là “nữ hoàng Punk” đó, tất cả mọi người đều mê đắm những thiết kế phi đối xứng và theo chủ nghĩa giải tỏa kết cấu của bà, cũng như ngạc nhiên trước những tác phẩm đầy mê hoặc và nổi loạn đó.
3
4 “Cháu nói xem, Tần Thiển có phải là gay không?”, nghe xong báo cáo của Thiên Chân về công việc ngày hôm qua, Mi Lan đột nhiên hỏi. “Gì cơ?”, cặp dao dĩa trong tay Thiên Chân suýt nữa thì rơi xuống.
5 Nếu như có một ngày em có thể quên được anh, có lẽ là vì em đã gặp được một người nào khác. Dù em vẫn không biết người đó đang ở nơi đâu, nhưng em hiểu rằng chúng ta đã không thể nào quay lại với nhau.
6
7 Tay trong tay ngủ một đêm, tất cả đều xảy ra theo đúng lẽ tự nhiên, giống như sự chủ định của số phận vậy – Sự ngọt ngào và nỗi đớn đau trong đêm tối, khi ngày sang đã trở thành nỗi hoang mang và hoảng sợ.
8 Nếu được, là hạnh phúcĐã bao nhiêu năm trôi qua rồi, em quên mất một nụ cười từ tận đáy lòng là như thế nào. Cho đến khi anh xuất hiện, em mới biết rằng em vẫn luôn chờ đợi một người, đợi anh ấy mang tới cho em một vòng tay ấm áp, nói với em rằng những thứ đó không phải do lỗi của em.
9
10 “Em thấy đấy, người con gái đó và nhân viên cửa hàng đều cùng phạm phải một sai lầm giống nhau, đó là quá kỳ vọng ở tương lai tươi đẹp, vì thế mà quên đi nguy hiểm ẩn chứa bên trong”, Tần Thiển nhìn cô, giọng dịu dàng, “Thiên Chân, em thông minh như vậy, nhất định phải biết rằng thành công vẫn chưa nằm trong tay thì coi như không tính đến, ngay cả khi đã có những thắng lợi nho nhỏ, thì con đường phía trước vẫn còn dài dằng dặc, có những con đường nên hay không nên bước tới, những lối đi nguy hiểm có đáng hay không đáng vượt qua, em đều phải suy nghĩ cho thấu triệt, có phải không?”“Anh muốn nói gì thì tốt nhất nói thẳng ra đi”, Thiên Chân đáp lại lạnh lùng, cuối cùng cũng hiểu trò chơi chính thức đã bắt đầu khai diễn.
11 Trên thực tế, một người nào đó khi quá kỳ vọng về một người hoặc một sự việc nào, thì cũng đồng thời rất dễ đánh giá cao về bản thân mình. Thế nên nhiều khi, không phải là kết cục của câu chuyện không tốt đẹp, mà là kỳ vọng của chúng ta đối với câu chuyện đó quá nhiều.
12
13 “Xin hỏi những bức ảnh được công khai có phải thật không?”“Kevin Chun thực sự là gay sao? Nghe nói người biết chuyện nghi ngờ chính anh ta đã hại chết bạn trai của mình, các ông có gì để giải thích không?”“Xin hỏi Kevin Chun đã hoàn toàn cai nghiện được chưa? Hay vẫn nghiện ngập từ đó tới nay, nhưng che giấu được chuyện này?”“Xưa nay anh ta vốn rất kín tiếng, liệu có phải là vì không muốn những chuyện trước đây bị người ta lật lại hay không?”Thomas vừa lên bục họp báo, những câu hỏi của đám phóng viên không thể đợi lâu hơn đã đổ xô ra.
14 Nơi lắng sâu của số phận là những tháng năm tuổi trẻ của chúng ta, khi mà chúng ta không đủ lý trí và trải nghiệm để chống lại những sự mê hoặc vốn không nên đến gần đó, thế nên cho dù thời gian quay ngược lại, sự bốc đồng vẫn cứ bốc đồng, tin tưởng vẫn là tin tưởng, yêu tha thiết vẫn là yêu tha thiết, và rồi những sự đau thương, thất vọng cũng vẫn khó lòng tránh khỏi[1]Nguyên văn “Tiếu ngã như kim”, câu này trích trong bài thơ “Hái dâu” của Nạp Lan Tính Đức, nhà viết từ nổi tiếng đời Thanh.
15
16 Em là người tự do, Thiên Chân. Em không thích hợp với anh, anh cũng không cần em. Hãy tha thứ cho anh, anh thương em, yêu mến em, chiều chuộng em, thích em, phụ lòng em, có lỗi với em, nhưng anh không thể yêu em.
17 Tình nào nông cạnThiên Chân còn nhớ một người bạn thời đại học đã nói trong lễ cưới của mình rằng, hôn lễ chỉ là để cho người khác xem, sau tất cả những sự ồn ào huyên náo đó còn lại thứ gì thì chỉ trong lòng mình biết.
18 Em biết khi quay đầu lại, những dòng nước mắt đó xem ra rất nực cười; nhưng không biết khi quay nhìn lại, những tiếng nói cười cũng có thể khiến nước mắt em tuôn rơi lã chã.
19 “Thế nên em không chấp nhận việc quay trở lại bên anh?”Tần Thiển nói khẽ khàng, vẻ mặt vẫn bình tĩnh. Nhưng chỉ có mình anh biết phía sau sự bình tĩnh và trầm lặng đó là một nỗi đau cứ rả rích không ngừng gặm nhấm dần trái tim anh.
20 (Pháo hoa)1. “A Nam, đến trường đua mà không cưỡi ngựa, một mình ngồi đây làm gì?”Cố Vĩnh Nam quay đầu lại, nhìn người bạn: “Chỉ là thư giãn thôi. ”“Lần này về có lâu không?”“Một tháng thôi, ở bên London cũng nhiều việc quá.