21 Trấn Sở Đồng Tri bị Sát Sự Thính truy nã, cả Sở Tuần kiểm phía Nam thành cảm thấy ô nhục vô cùng. Tuy nói rằng đám tuần kiểm đa phần đều có không ít những hoạt động tư lợi lén lút.
22 Nơi hai người dừng chân là cuối con đường dài, dưới tán cây râm mát của hai gốc cổ thụ, ánh nắng xuyên thấu qua kẽ lá, một điểm sáng rực rỡ rơi xuống khuôn mặt Tần Phi cho thấy sắc mặt của hắn đang liên tục biến đổi! Liễu Khinh Dương trầm ngâm nói: "Ta biết tùy tiện hỏi chuyện sư thừa của người khác là rất không phải phép.
23 Trên con đường vô cùng náo nhiệt, ở bên lề đường có treo một lá cờ nền trắng viền đen, trên đó viết một chữ "Chẩn" to bằng cái đấu. Lá cờ này gần như thu hút hết tất cả những kẻ khốn cùng ở phía Nam thành tới đây.
24 Tràng cứu tế này kéo dài từ gần giữa trưa cho tới khi sắp hoàng hôn mới kết thúc. Đống bánh bao chất cao như núi trước đó đã không còn cái nào, cháo trong nồi cũng đã hoàn toàn hết sạch.
25 Đường phố phía nam thành vẫn náo nhiệt như ngày thường. Tin tức có một phú hộ giấu danh tính sẽ phát cháo miễn phí trong một tháng tại ngã ba đường lan truyền nhanh chóng.
26 Tần Phi bỏ đồng phục tuần kiểm xuống, mặc một trang phục tầm thường. Hắn muốn xuất hiện giống những thường nhân khác ở Đông Đô, cầm một chiếc ô theo sau một lão giả.
27 Vấn đề này theo tính cách, con người của Tần Phi mà nói chính là một lựa chọn khó khăn. Gia nhập Sát Sự Thính chính là mục tiêu của hắn. Nhưng hắn lại chưa muốn gia nhập trong tình cảnh này.
28 Ở Lộc Minh Sơn được phân chia rõ ràng, một doanh trại lớn được dựng lên ở trung tâm được canh phòng nghiêm ngặt, hàng trăm phân đội tiên thiên cao thủ tuần tra, bọn họ đều là thị vệ đại nội, trong đó không ít người có may mắn nhận được chỉ điểm của Bàng Chân.
29 Mặt trời nhô lên cao rọi ánh nắng ấm áp, Tần Phi ngẩng đầu ưỡn ngực đứng ở trong sân trống, hai mắt khép hờ, hai chân bất đinh bất bát [DG:không ra chữ đinh cũng chẳng ra chữ bát', ý tả hai bàn chân khi đứng không xếp ra hình chữ V (chữ bát) cũng không ra hình chữ T (chữ đinh).
30 Sở Dương ra lệnh một tiếng, Cơ Hưng ngầm hiểu. hắn biết rõ Sở Dương mượn cơ hội này, đem cái đinh trong mắt trừ đi. Hắn lập tức đứng dậy, đi vào trong sân.
31 Chu Lễ Nguyên không dám chậm trễ, sau khi ôm hai tay thành quyền thi lễ thì rút từ bên hông ra một cây trường kiếm. Thân kiếm trong veo như nước chảy, ánh nắng mặt trời chiếu lên lưỡi kiếm sáng rực rỡ lóa mắt.
32 Cung nữ đứng phía sau Sở Đế không nhịn được bật cười một tiếng, ở đâu ra cái người ở trước mặt là bảo tàng không muốn lại mở miệng đòi có một cái phòng nhỏ? Nếu bệ hạ cho các nàng cơ hội thì các cô bé này chỉ hận không thể đòi cả núi vàng núi bạc ấy chứ.
33 Đột nhiên biết được thân phận chân thật của cô gái ở trước mặt, Tần Phi trầm giọng nói: "Đại nhân Quản Tái Đức ở Lại Bộ đã rất nhiều năm rồi, nghe mọi người nói, Quản Thượng thư thậm chí còn có thể nắm rõ toàn bộ các quan viên trong phạm vi thất phẩm như trong lòng bàn tay.
34 Nếu lui không thể lui, sẽ tuyệt không lui nữa. Tần Phi từ đầu đến giờ chính là tính tình bướng bỉnh như vậy, bàn tay khẽ lật, đoản kiếm xuất thủ. Mũi kiếm nhanh như tia chớp điểm vào trường đao, phảng phất là đang dụ dỗ trường đao tiến công.
35 Bóng đêm trầm lắng kết thúc một ngày săn thú điên cuồng. Sau khi đã cơm no rượu say, rất nhiều người lặng lẽ chìm vào mộng đẹp. Có vài tòa doanh trướng vẫn còn thắp đèn sáng trưng trong màn đêm.
36 Tần Phi không cảm thấy kỳ quái, kể từ khi cùng Quân Sơn Thủy nói chuyện hết mọi nhẽ. Hắn biết việc giết chết Cơ Hưng chẳng qua là một sự kiện nhỏ. Thù oán giữa mình và Sở Dương không thể nào hóa giải.
37 Quản phu nhân từng bước ép sát làm hai vị dù là người từng trải cũng rối loạn trận cước. Dù sao, nữ nhi nhà người ta bỏ nhà trốn đi, cùng bọn họ khó thoát khỏi có quan hệ.
38 Trong phân đường chỉ có một chiếc đèn dầu leo lắt, ánh sáng rõ ràng chưa đủ. Ánh hoàng hôn chỉ có thể làm cho con người thấy hình dáng đồ vật. Hơn mười người đang xúm lại ăn uống thả cửa, còn có một nam một nữ bị trói như chiếc bánh tét bị vất ở trong một góc.
39 Nhìn thấy Quản Linh Tư không có chuyện gì, trong tâm La Ngũ với Mâu Thất đều trùng xuống, hai người tiến ra đón, trấn an: "Đã để Tiểu thư hoảng sợ!" Quản Linh Tư vẫn còn ôm cổ Tần Phi, mặc dù bị hai người nhìn thấy, có chút xấu hổ ngượng ngùng nhưng lại không muốn buông ra, giống như con mèo nhỏ lười biếng co rúc ở trong ngực Tần Phi, nhẹ giọng nói: "Ta không sao, Ngũ thúc Thất thúc phải lo lắng rồi!" Mấy người này một hỏi một đáp, thế nhưng hoàn toàn không để tâm đến khí thế hùng hổ của đám người bang Trường Hà.
40 Đưa Quản Linh Tư về nhà, Tần Phi lại thành người lẻ loi. Trong mông lung hắn đạp lên ánh trăng lại nhớ tới Phố chợ, gian phòng cũ mình đã ở mấy năm qua ở ngay trước mặt.