21 Trong lòng hắn vừa sợ vừa ngạc nhiên, chậm rãi đứng lên, chỉ cảm thấy một cỗ thanh khí xông lên não, toàn thân thoải mái không nói nên lời, quanh thân tinh lực tràn ngập, giống như muốn nổ tung ra ngoài.
22 Ngô Đạo Tử lại mắng thêm vài câu, rốt cuộc đành thở dài, lắc đầu nói: "Thôi bỏ đi, người có vận mệnh của người, đó là thiên mệnh. "Ông ta nhìn thật kỹ gã tiểu vô lại, đột nhiên nghiêm mặt nói: "Ngươi đạo hạnh quá ngắn, lại vì một phen kỳ ngộ có thể thoát thai hoán cốt, đã thành linh khí chi thể, đây là vận mệnh mà người bình thường cầu cũng không thể cầu được! Nhưng mà đối với ngươi mà nói, đạo cơ chưa ổn.
23 Ngô Đạo Tử nhíu mày muốn nói gì chợt nghe thấy bậc thềm trước mặt truyền tới một tiếng ca:"Đạp biến thanh sơn vô trọng sổ,Hành đáo tây nam, sạ kiến Nga Mi vụ,Đình ngọ âm âm như bạc mộ, giáo nhân nan nhận lai thì lộ,Liệu thị tiên gia lưu khách trụ, hoặc cự trần phàm, cố tác trương gia thuật,Mạc thán vô duyến không tứ cố, hữu duyến đoan tại vô duyến xử, "Lập tức nhìn thấy một người, tay áo tung bay từ trên đi xuống, chờ tới trước mặt hai người thì khúc ca đã hát xong.
24 Và không đợi Tiểu Lôi nói tiếp, lão đạo sĩ phẩy tay nói: "Các người lui ra cả đi". Nghe lệnh, ba vị đạo sĩ lập tức khom người cáo lui, một lão lùn mập còn dụng lực vỗ vai Tiểu Lôi nói "Không sai, không sai, quả nhiên là điệt nhi của Ngô đạo tử, một điểm cũng không chịu kém, có thể lấy ra hai lượng tinh dầu từ tảng đá, đích thực là tính cách của Ngô Đạo Tử mà".
25 Tiểu Lôi lập tức mở to hai mắt, nói to: Vậy học môn này đi ! Nếu như bỏ qua cái thứ có sức mạnh này mà không học, ngược lại học cái thứ yếu ớt kia thì còn ý nghĩa gì nữa chứ?Nói đến đây, Tiểu Lôi đột nhiên giật bắn người, thốt lên: "Đúng rồi, chút nửa là quên một chuyện rất là quan trọng, ta nghe nói loại pháp thuật này, cuối cùng cũng gặp thiên kiếp! Loại pháp thuật của Khinh Linh Tử này, tương lai sẽ gặp thiên kiếp, có phải rất lợi hại phải không?"Lão đạo sĩ sửng sốt một hồi nhịn không nổi bật cười to haha.
26 Một năm gần đây, đa số thời gian của hắn đều trốn trong đạo quán tu luyện. Những đạo pháp mà Tiêu Dao tử truyền thụ quả nhiên cực kỳ bá đạo. Tiểu Lôi những ngày này, đối với những pháp môn của Tiêu Dao phái đều xem qua, càng ngày càng cảm thấy những pháp môn mình học và những pháp môn khác có khác biệt rất lớn.
27 Cô gái đó mặc một chiếc quần jean, trên mình là chiếc áo sơ mi. Có điều bộ quần áo đó hình như hơi rộng, có vẻ như họ đã trải qua một cuộc rượt đuổi, lão hòa thượng mập tất nhiên là mệt thở hồng hộc, y phục cô gái cũng có chút xốc xếch.
28 Mặc dù vẫn là ngày xuân, các cô nương trên đường đều đã nhanh chóng khoác lên mình trang phục mùa hạ, tranh nhau phô bày cơ thể xuân sắc mê người của mình.
29 Một năm trước, Tiểu Lôi bị Ngô Đạo Tử bắt tới sơn cốc. Mà Ngô Đạo Tử đã quay trở về một lần, tiến hành nhiều thủ tục xin cho Tiểu Lôi tạm nghỉ học, đồng thời còn chạy về nhà đem các thứ mang đi.
30 Buổi tối, Như Hoa cô nương kia rõ ràng là cố ý trốn vào trong phòng, để lại Lâm San San với Tiểu Lôi hai người ở phòng khách. Trong ánh mắt của Lâm San San hiển nhiên là có vài phần u oán, nhưng không tùy tiện thể hiện trước mặt Tiểu Lôi, hai người thuận miệng nói chuyện vô thưởng vô phạt.
31 (Tiểu Lôi ngữ lục)Y phục luyện công trên người Lôi Hống đều bị rách nát, sắc mặt ngăm đen của hắn bây giờ đã trắng bệch, trên trán xuất ra từng mảng mồ hôi lạnh, cố gắng cắn chặt đôi môi của mình, hắn tựa hồ như đang chịu một sự thống khổ rất lớn, nhưng quyết không chịu kêu rên.
32 Tiểu Lôi trong lòng cười lạnh, quả nhiên không biết xấu hổ a, biết chiếm tiện nghi của người khác mà lại còn rất thực tế. Đám nữ hài bên cạnh lại phát ra một trận reo hò, làm Tiểu Lôi buồn bực lắc đầu.
33 Hắn miễn cưỡng gắng gượng đứng lên, giương mắt nhìn Tiểu Lôi, nói gằn từng tiếng một: "Ngươi, ngươi đê tiện !"Lyon tức giận đến run người. Tiểu Lôi cười ha hả, uể oải cười cười, cố ý giả vờ ngỡ ngàng nói: "Cái gì đê tiện? Ngươi ngay cả một quyền của ta cũng không tránh khỏi.
34 Phản ứng đầu tiên của Tiểu Lôi là suýt nữa nhảy dựng lên!Một con đại tinh tinh, lại có một tỷ tỷ xinh đẹp, nóng bỏng hoang dại thế này ư?Chẳng lẽ tinh tinh cùng với nhân loại lại có thể sống cùng với nhau trong một nhà?Không lẽ thuyết di truyền học của nhân loại đã bị lật lại?Ánh mắt kinh ngạc của Tiểu Lôi chăm dù dò xét thân hình của "tỷ tỷ" kia mấy lần, rốt cục khiến cho đối phương chú ý.
35 Tỷ tỷ của Lôi Hống chỉ cười lạnh, ánh mắt mang theo vài phần khinh thường, đối với ánh mắt của hắn cũng không có ý né tránh, ngược lại còn ưởn ngực, cười nói: "Làm sao vậy? Ngươi sợ hay sao?""Sợ? Ta sợ cái gì? Ta chỉ là tên nghèo khổ, chẳng lẻ còn sợ cô mưu đồ gì hại ta sao?" Tiểu Lôi lắc đầu.
36 Một nữ nhân xinh đẹp đứng trước mặt, tạo ra một dáng điệu đủ để làm cho động tâm bất cứ người nào, mà mục đích chính là muốn hắn câu dẫn bạn gái của đệ đệ?!Sự việc hoang đường như thế, từ miệng cô ta từ từ nói ra, mang theo sức mê hoặc làm cho người khác khó lòng kháng cự.
37 Có thể thấy, tỷ tỷ của Lôi Hống cùng Điền Kha Nhi tựa hồ đã quen với khẩu vị "Thanh đạm" kiểu này. Nhưng Lôi Hống cùng Tiểu Lôi nét mặt đều khổ sở như nhau, một cái chén nho nhỏ chỉ vừa hắn ăn một miếng, lập tức liền ngồi ngây người mắt to trừng mắt nhỏ.
38 Lôi Hống chạy đi nổ máy xe. Tiểu Lôi tay đút túi quần, đứng bên đường, bên cạnh hắn là Điền Kha Nhi. Tiểu ny tử này ngày hôm nay cho tới giờ chỉ nói không quá ba câu, chỉ đứng cạnh Tiểu Lôi, cắn nhẹ đôi môi, trên mặt điểm sắc hồng.
39 Lập tức hắn nghĩ đến: "phải rồi ! Cánh cửa kia và tường bao bên ngoài trang viên, hình như vừa mới xây. Mà cho dù là cây cối hai bên, cũng tựa hồ có chút biến hóa.
40 "Chuyện gì xảy ra?" Tiểu Lôi chỉ mấy tên côn đồ đang nằm ngổn ngang trên mặt đất: "Có người khi dễ cô hả?"Một tên lưu manh đang nằm ôm bụng rên rỉ trên mặt đất, nhịn không được thều thào nói: "Đại ca, không thể nói như vậy được? Con mắt nào của huynh nhìn thấy chúng ta khi dễ người ta? Căn bản là chúng ta bị khi dễ mà.
Thể loại: Kiếm Hiệp, Trọng Sinh, Tiên Hiệp
Số chương: 50