41 Hầu tam đã nhận tội, cũng sẽ không cần cố kị gì Lam ma ma. "Lam ma ma, ngươi cho ta thuốc xổ, Tại sao biến thành đoạn trường tán? Ngươi nếu là người tốt, sao lại hại chết Tiểu Vương Gia giá họa cho Ngọc vương phi?" Hầu Tam thầm hận chính mình tham tiền, mới có thể ngồi trên một con thuyền với Lam ma ma.
42 "Lam ma ma, ngươi thật ngốc! Ngươi chỉ nhìn đến ủy khuất của ta, sao không nhìn đến hạnh phúc của ta! Vương gia sủng ta như vậy, ta cảm giác cực kỳ hạnh phúc cực kỳ hạnh phúc! Lam ma ma, ngươi làm như vậy, không phải giúp ta, là chia rẽ tình cảm giữa ta và Vương gia!" Vinh Lệ Nhi lay động Lam ma ma, khóc lóc kể lể.
43 Nước mắt Lê Thải Nhi, rơi xuống. Vì sao không cho nàng hưu thư? Vì cái gì không thích nàng lại lại cứ muốn giữ nàng? Sẽ mãi mãi chịu nhục nhã và khinh bỉ?"Thải Nhi, giữa phu thê, sẽ không không có xung đột.
44 Long Phụng Ngọc nghiêng tai lắng nghe, tiếng tiêu kia phát ra từ biệt viện Long Phượng hiên. Tiếng tiêu mê người kia, hẳn là cái nha đầu xấu xí kia thổi đi? Giai điệu rất thương cảm, rất thê lương! Giai điệu thương cảm thế kia, chấn động tâm Long Phụng Ngọc.
45 Hôm nay là mùng hai tháng bảy, sáng sớm cảnh sắc tươi đẹp, giữa trưa vậy mà mưa như trút nước!Có lẽ, hài tử vô tội mất sớm này, kinh động thiên địa. Có lẽ, là ông trời thương hại người trần không biết, mà nước mắt thành mưa! Tóm lại, trận mưa này tới cực kỳ đột nhiên rất quái lạ.
46 Trên mặt Vinh Lệ Nhi, mang theo một tia hiu quạnh. Nàng hi vọng, nam nhân này thấy được của nàng cô đơn và đau thương. Nhưng hắn không có nhìn đến ý tứ của nàng.
47 Y theo ước định, sau lễ tang hoàng tôn Lê Thải Nhi mang theo ma ma và nha hoàn tiến cung. Hoàng hậu thấy Lê Thải Nhi, lòng tràn đầy sung sướng. Nàng dẫn Lê Thải Nhi tiến vào Khôn Ninh cung xa hoa lộng lẫy.
48 Long Phụng Thần đang lo không cớ để lưu lại, hoàng hậu nương nương giữ lại, để hắn có lý do lưu lại. Trong lòng hắn vui vẻ, vội khom người thi lễ. "Nhi thần tuân lệnh mẫu hậu.
49 Mộ Dung Doanh lau mồ hôi trên mặt, hướng Long Phụng Thần quát, "Mặc kệ đi nơi nào, đều phải báo cáo ta mới có thể đi. Ta không đồng ý, thì ngươi không được đi.
50 Lê Thải Nhi đang muốn mở miệng giải thích, Long Phụng Thần liền tiến vào. "Mộ Dung Doanh, ngươi tráo trở, ngang ngược, liền hướng về phía bản cung. Dám cố tình gây sự với Thải Nhi, chớ có trách ta không khách khí! Ngươi thật muốn chọc giận bản cung, dù ngươi là công chúa nước trên, ta cũng sẽ từ ngươi!" Vẻ mặt Long Phụng Thần tức giận, hận không thể cho Mộ Dung Doanh mấy bạt tai.
51 Thời điểm Mộ Dung Doanh đại náo Khôn Ninh cung, hoàng hậu đã ngủ rồi. Tiềng ồn ào, kinh động hoàng hậu thức giấc. Nàng gọi thái giám tới, cẩn thận tra hỏi, mới biết được chân tướng sự việc! Tuy nàng cũng cực kỳ chán ghét vị công chúa điêu ngoa ngang ngược này, nhưng cũng không thể không lấy đại cục làm trọng.
52 Mộ Dung Doanh vừa nghe Lê Thải Nhi muốn xuất cung, vội vàng làm bộ khách khí. "Thải Nhi muội muội, ngươi là khách của mẫu hậu, sao có thể bởi vì ta làm loạn, đã nói đi! Ngươi muốn đi như vậy, mẫu hậu sẽ nghĩ như thế nào a? Thải Nhi, ngươi yên tâm, ta sẽ không tìm ngươi gây phiền toái! Bởi vì, ta nên trở về Mộ Dung vương quốc thăm người thân!" Mộ Dung Doanh cố tình thân thiết, giữ lại Lê Thải Nhi.
53 Hàng đêm nghe tiếng tiêu, tối nay lại không nghe thấy. Trong đại sảnh Long Phượng hiên, Long Phụng Ngọc chần chừ, tâm tình rất buồn bực. Hắn đã nghe quen tiếng tiêu của nha đầu kia, đột nhiên được không nghe, thậm chí có chút thất vọng!Trong thời gian sầu não này, hắn đã ỷ lại vào tiếng tiêu đẹp kia.
54 Thời điểm Long Phụng Ngọc tới Khôn Ninh cung, vừa vặn gặp thái tử Long Phụng Thần. Hắn khom lưng chào mẫu hậu, rồi vấn an hoàng huynh. Mẫu tử ba người đang nói chuyện, thái giám ở ngoài cửa bẩm báo.
55 Trong đại sảnh Long Phượng hiên, truyền đến từng đợt tiếng bước thong thả. Long Phụng Ngọc cầm ý chỉ hoàng hậu. Thần sắc, hơi chút do dự. Nội dung trong ý chỉ, thật sự nằm ngoài dự kiến của hắn.
56 Người nam nhân này còn có mặt mũi chất vấn nàng thái độ với phu quân sao?Hắn đúng là phu quân của nàng, nhưng hắn đã từng làm hết nghĩa vụ của một người phu quân chưa? Vào ngày đại hôn liền long trọng nạp thiếp, đêm động phòng lại để cho nàng phòng không gối chiếc cô độc làm bạn với ngọn nến lẻ loi! Hắn vứt bỏ nàng ở biệt viện này, thờ ơ giống như vứt bỏ một con chó hoang mèo hoang.
57 Lê Thải Nhi hạ quyết tâm, dùng sức cắn chặt hàm răng. Nàng không tin, người nam nhân này bị đau mà còn có thể dây dưa với nàng!Mùi máu tươi xen lẫn mùi rượu tràn ngập trong khoang miệng Lê Thải Nhi.
58 Long Phụng Ngọc lại bắt đầu vác thương lên ngựa, tiếp tục dong ruổi trên chiến trường thuộc về nam nhân và nữ nhân. Hắn không tin, hắn không chinh phục được nha đầu cuồng vọng này.
59 Đúng lúc hắn đang chuẩn bị tìm tòi tới cùng, ngoài cửa lại một lần nữa vang lên thanh âm của Trương Toàn:” Vương gia, nên lên đường thôi, nếu không sẽ không kịp”.
60 Tiếng tiêu thê mỹ kia bỗng nhiên ngưng bặtÁnh nến yếu ớt kia cũng theo đó mà tắt. Tất cả mọi thứ trong phòng bị bao phủ trong bóng tối. Hắn không nhìn thấy nàng cũng như vẻ mặt và cử động của hắn, chỉ có thể dựa vào thính lực, chú ý tiếng vang trong phòng!Trong phòng chủ không có tiếng nói chuyện nữa.