61 Long Vũ Thiên khoát tay áo một cái, ý bảo quần thần im lặng. “ Ngọc Nhi, ý kiến của con như thế nào?” Hoàng thượng xoay mặt, nhìn về phía Long Phụng Ngọc.
62 Trên giáo trường, cờ xí tung bay. Binh lính thân mặc khôi giáp, trong tay cầm trường mâu, một chọi một thao luyện. Các võ tướng, ngồi trên lưng ngựa, đối trận qua lại.
63 Đã chiều tà, bầu trời ngày càng tối tăm, mây đen che mất trăng sáng. Cả vương phủ bị bao phủ trong bóng tối hắc ám. Sau khi tan tiệc, Long Phụng Thần cùng Long Phụng Ngọc ở trong Long Phượng hiên nâng cốc nói chuyện phiếm.
64 Long Phụng Ngọc cho rằng, bóng đen kia chính là thích khách trong miệng Yến Nhi. Chờ đánh nhau một lúc xong mới cảm thấy chiêu số của người kia rất quen thuộc.
65 Nước mắt khuất nhục chảy xuống theo gương mặt Lê Thải Nhi, nước mắt kia thấm ướt bàn tay đang nắm gương mặt nàng. Chạm tới nước mắt của nàng, trong lòng Long Phụng Ngọc đau đớn giống như bị một vật sắc bén đâm xuyên qua.
66 Hoàng cung sáng sớm đắm chìm trong tiếng chim hót hoa thơm. Tiếng chim hót chiêm chiếp, hương hoa sộc vào mũi, dưới cầu nước chảy, núi giả quái thạch.
67 Hoàng thượng và Hoàng hậu nhìn nhau một cái, không sao cười nổi. “ Ta đoán, chắc là vì Thần Nhi mà đến”“ Bất kể là vì chuyện gì, nếu đã tới rồi cũng không thể chặn ngoài cửa!” Hoàng thượng nói với Lý Đức Phúc ở ngoài cửa:” Lý tổng quản, cho Thái tử phi vào!”Vừa dứt lời, Mộ Dung Doanh liền mang theo thị tỳ tiến vào.
68 Lê Thải Nhi còn không kịp mặc quần áo thì Mộ Dung Doanh đã xông vào. Lê Thải Nhi vội vàng túm lấy y phục cạnh thùng nướ c tắm, khoác trên thân thể trần trụi của mình.
69 Mộ Dung Doanh nghe thấy giọng nói của Long Phụng Ngọc, không nhịn được sửng sốt. Tên Vương gia này, trở về thật không đúng lúc! Nếu như đến chậm một bước, nàng có thể xử lý hồ ly tinh này rồi.
70 Màn đêm từ từ phủ xuống, bao phủ Phượng Nghi uyển lạnh lùng cô tịch. Vinh Lệ Nhi y phục chỉnh tề, bộ dạng hoàn toàn mới, dựa vào cửa chủ phòng Phượng Nghi uyển.
71 Vinh Bân nhìn Vinh Lâm đứng nghiêm bên cạnh, sai bảo:” Vinh quản gia, lấy giấy và bút mực tới đây!”“ Vâng, lão gia”. Vinh Lâm cầm giấy mực trên bàn sách lên, đưa cho Vinh Bân.
72 Long Phụng Ngọc nhìn Lê Thải Nhi thật sâu một cái, đứng dậy đi tới trước bàn trang điểm, vừa rửa mặt vừa đáp:” Ừ, bổn vương biết”. Sau khi rửa mặt, Long Phụng Ngọc liền đi ra khỏi biệt viện của Long Phượng hiên.
73 Lúc Long Phượng Ngọc đi tới bên ngoài Kim Loan điện, Hoàng thượng vẫn chưa tới. Các đại thần đã đến thì tụ tập ở ngoài điện nói chuyện, Vinh Bân cũng ở trong đó.
74 Vu Thừa Phong trầm tư một lát mới trả lời. “ Mặc dù bọn họ mặc trang phục của Mộ Dung quốc, nhưng ta cảm thấy bọn họ không phải là người Mộ Dung quốc!” Vu Thừa Phong dựa vào kinh nghiệm, nói ra ý nghĩ của mình.
75 Lê Thải Nhi quay đầu nhìn bốn phía, đều là cảnh vật quen thuộc: rèm che bằng lụa đỏ, vật dụng làm bằng gỗ Đàn, còn có bàn trang điểm đầ những vật dụng quen thuộc.
76 “ Dung phu nhân nói rất đúng. Gánh hát Hợp Thịnh này đúng là hát không tệ. Ta sai thị vệ đi sắp xếp, mấy ngày nữa để cho bọn họ vào phủ hát kinh kịch mấy ngày.
77 Âu Dương Phi vừa nhìn Vinh Lệ Nhi khóc lóc om sòm liền tiếp lời:” Vinh Lệ Nhi, đừng có lấy cái chết uy hiếp người khác. Có bản lãnh thì ngươi đi chết đi! Nếu như ngươi chết thật thì cũng mang tội danh sợ tội tự sát!”Vinh Lệ Nhi tức giận đến mức sắc mặt trắng hồng xanh lẫn lộn.
78 Bên trong Phượng Nghi uyểnVinh Lệ Nhi ngồi ở trên giường ngà voi, cảm xúc phập phồng. Nàng ta được cha mẹ nuông chiều từ nhỏ, chưa từng phải chịu uất ức như vậy.
79 Vinh Lệ Nhi nhìn một hàng “gia đinh” đứng đằng sau xem kịch, nhìn Long Phụng Ngọc và Vu Thừa Phong một trái một phải bảo vệ bên người Lê Thải Nhi, trong lòng nàng ta thầm cảm thấy may mắn” Vinh Lệ Nhi, may mà ngươi còn chút lý trí.
80 Sau khi Vu Thừa Phong hộ tống Vương phi vào trong biệt viện, đạp không một cái, người đã bay đến trên cây trong biệt viện. Hắn nằm ngang ở trên cây, chú ý sát sao động tĩnh ở trong sân.
Thể loại: Ngôn Tình, Xuyên Không, Dị Năng
Số chương: 50
Thể loại: Xuyên Không, Ngôn Tình, Huyền Huyễn, Dị Giới
Số chương: 61