Chị Kế Của Lọ Lem Chương 10 : Lặng Yên Che Dấu
Chương trước: Chương 9 : Đều Có Một Vết Thương Hoàn Mỹ (4)
Nó tưởng rằng nó vĩnh viễn sẽ nhớ rõ những lời nói của người đó.
Người đó nói qua một ngàn năm sau bọn họ sẽ gặp lại, dùng một phương thức hoàn toàn mới bắt đầu một lần nữa.
Vì thế nó tìm kiếm, nó chờ đợi, nó thủ hộ, nó làm bạn.
Nó thấy cây nguyệt quế, còn có nàng gái dưới tán cây.
Nó vẫn nghĩ là nó đã tìm được rồi.
Nhưng cô gái có mái tóc đen, mắt đen trên cửa sổ lầu hai lại làm cho nó hoảng hốt khó tả.
Nếu Cinderella không phải Daphne thì……
__________________________________________________
Tiếng chim chóc ríu rít từ bên ngoài truyền vào phòng, mới sáng sớm rời giường, Melanie khoác một chiếc áo choàng mỏng lên người rồi ra mở cửa ban công để tận hưởng không khí mới mẻ, khi đang vươn thắt lưng, ánh mắt chợt nhìn về phía hoa viên dưới lầu lại nhất thời ngây dại.
“A, thượng đế!” Mười giây sau, cô vội chạy vào phòng, lay lay Sriranda đang ngủ say trên giường, gấp giọng gọi:“Sisi, mau tỉnh lại, mau dậy nhìn xem!”
Sriranda đành phải mang theo cơn buồn ngủ đi theo Melanie ra ban công, bên dưới hoa viên, vài người hầu đang vội vàng đem những chậu hoa rực rỡ cuối cùng dựa theo hình dạng chữ cái xếp lên bãi cỏ màu xanh lục, bởi vì cũng gần hoàn thành nên dễ dàng nhìn ra hàng chữ bọn họ đang xếp–
“Sriranda, hãy tha thứ cho ta.”
Không cần nói cũng biết là do Isaac phân phó bọn họ làm như vậy , cũng chỉ có vị đại thiếu gia kia mới có thể nhàm chán như thế.
Bởi vì cái tin tức xấu Hugo mang đến ngày hôm qua mà cả đêm cô chưa thể ngủ yên, thật vất vả ngủ say một chút lại bị Melanie đánh thức, lại là vì đến xem chuyện nhàm chán này, sắc mặt Sriranda nhất thời trở nên khó coi, nhíu mày xoay người trở về phòng.
“Thế nào thế nào? Sisi, nhìn một màn này, trong lòng có cảm thụ gì?”
“Lần sau lại vì chuyện nhàm chán này mà phá giấc ngủ của ta, ta sẽ trở mặt với ngươi.” Cô đá dép lê khỏi chân, quyết định bò lại giường tiếp tục ngủ.
Lúc này cửa phòng lại vang lên. Melanie đi ra mở cửa, một bồi bàn đẩy xe thức ăn buổi sáng lên tiếng:“Buổi sáng tốt lành, tiểu thư, đây là bữa sáng của các ngài.”
“Chúng tôi không kêu bữa sáng a.”
“Đây là Isaac thiếu gia bảo chúng tôi đưa tới.”
Melanie quay đầu nhìn Sriranda một cái, trên mặt người phía sau hoàn toàn không có biểu tình gì, vì không muốn để bồi bàn phải chờ lâu nên cô đành phải tiếp nhận xe thức ăn, nói:“Cám ơn, ngươi đi xuống đi.”
Đóng cửa, đem xe đẩy vào tiểu sảnh, lấy lớp khăn phủ phía trên ra, một mùi hương thơm nứt sộc vào mũi. Bên trong là hai phần chân giò hun khói, canh ngô, trứng cuộn ô mai cùng trứng cá hấp, còn có một ly sữa cùng hai ly nước cam vắt.
Nói là chuẩn bị bữa sáng cho hai người, nhưng thấy thế nào cũng là cố ý chuẩn bị cho Sriranda.
Ngoài ra, còn có một bó hoa sen, chính giữa là một đóa hoa ông lao (clematis).
Cô nhịn không được cười nói:“Sisi, xem ra vị Isaac thiếu gia này thật sự rất có thành ý, ngươi liền tha thứ cho việc hắn lừa chết gạt ngươi đi.”
Ngày hôm qua, sau khi Sriranda chạy trốn, cô cùng Eric ở lại đó tìm hiểu rõ mọi việc xảy ra, vừa cảm thấy tức giận lại thấy buồn cười, hai người này thật đúng là oan gia, ghép chung một chỗ rất thú vị , làm cho người ta thật chờ mong tình huống phát triển sau này.
Mà Sriranda cũng không phụ sở vọng của cô, hừ lạnh một tiếng,“Loại chuyện không cần động đến da tay liền có hạ nhân bận rộn chuẩn bị thay mình cũng gọi là thành ý sao? Melanie, ngươi cũng thật khoan dung.”
“Như vậy a,” Melanie đảo mắt,“ Vậy ta đi gọi người đến đem phần thức ăn này đi.”
“Không cần thiết.”
“Hả?”
Sriranda một bên vén tóc, một bên thản nhiên nói:“Chỉ bằng những thức ăn này mà tha thứ? Quyết không.”
Con ngươi đen nồng đậm như mực, lại ở trong chỗ sâu nhất lóe ra một tia khinh bạc, đó là – ý cười vì trò đùa dai.
“Thế nào thế nào?”
Phía tây tòa thành, lầu hai, trong căn phòng thứ ba, Isaac nằm trên giường một bên nhận kiểm tra của bác sĩ Arnold, một bên nghe cấp dưới bẩm báo sự tình.
Bồi bàn tất cung tất kính đáp:“Thiếu gia, Melanie tiểu thư nhận bữa sáng chúng ta đưa qua.”
“Như vậy các nàng có ăn hay không?”
“Trừ bỏ cam vắt Sriranda tiểu thư có uống một ngụm, thì tất cả đều được dùng hết.”
“Uh, ta biết nhất định nàng sẽ thích , bởi vì tất cả đều là những món nàng thích.” Isaac thư thư phục phục dựa vào gối đầu, lại hỏi,“Vậy còn hoa?”
Bồi bàn có chút do dự trả lời:“Hoa cũng nhận……”
“Ta biết nàng thích nhất là hoa sen , nhất định sẽ nhận lấy .”
Một bên Eric từ đầu tới cuối đều mang vẻ mặt sùng bái,“Giỏi quá! Em họ, ngươi quả nhiên hiểu lòng phụ nữ, có phải ta cũng nên học ngươi đưa bữa sáng lại đưa hoa hay không? Như vậy cho dù Melanie tiểu thư không cao hứng, cũng có thể……”
Hắn còn chưa nói xong, bồi bàn đã cắn răng một cái, quyết đem nửa câu sau nói nốt:“Nhưng, Sriranda tiểu thư chỉ lấy hoa sen, còn hoa ông lao thì đem ném ra ngoài.”
Nói xong, hắn cẩn cẩn dực dực lấy ra đóa hoa thay người chịu trận ở phía sau lưng mình.
Eric thức thời ngậm miệng lại. Mà Isaac nhận cành hoa ông lao, biểu tình ảm đạm hai giây, cuối cùng chớp chớp lông mi an ủi nói:“Không sao, La Mã không phải một ngày có thể lập lên, ta phải cho nàng một chút thời gian. Đây là thực đơn cơm trưa, chiếu theo làm cho tốt, cũng đưa đến phòng ngọc bích, nhớ kỹ, đừng quên hoa.”
Bồi bàn tiếp nhận thực đơn, khom người lui ra.
“Ta cảm thấy không có ăn thua đâu, muốn đánh cuộc hay không, cái đóa hoa ông lao kia cũng sẽ bị ném ra lần nữa?”
“Có quan hệ gì? Tất cả những thứ đó là chuẩn bị để cho nàng ấy ném.”
Eric tò mò:“Vì cái gì?”
Isaac mỉm cười,“Không làm như vậy, thì lấy cái gì để cho nàng ấy hết giận đây?”
Eric bừng tỉnh đại ngộ,“Ngươi thật đúng là có một ruột a. Nhưng mà nếu cứ đưa hoa như vậy thì hiệu suất thực sự quá thấp, đưa tới một năm cũng chưa chắc nàng sẽ tiếp nhận ngươi.”
Isaac mỉm cười:“Bởi vậy, ta đã nghĩ ra phương pháp tốt chân chính có thể lấy lòng của nàng a.”
“A, là cái gì?”
“Nếu như đối với Melanie tiểu thư mà nói, Bryan là người quan trọng nhất của nàng ấy, như vậy đối với Sriranda mà nói, giờ này khắc này, thứ quan trọng nhất là cái gì đây?”
Eric nghĩ nghĩ, trả lời:“Melanie tiểu thư.”
“……” Quả nhiên, mình không nên kỳ vọng nhiều vào hắn. Isaac một bên lắc đầu, một bên nói rõ,“Là mười hai viên ngọc thần Olympus.”
“Nguyên lai là này a……” Khó trách lúc trước Melanie tiểu thư mở miệng hỏi hắn muốn viên Hestia.
“Nàng tới tham gia thương hội này là vì bộ ngọc thần. Bởi vậy, đối với nàng mà nói, trước mắt bộ ngọc thần này mới là quan trọng nhất. Nếu đổi ngươi là ta, ngươi sẽ làm như thế nào?”
“Đương nhiên là tìm cách làm cho những viên ngọc thần này tới tay, sau đó toàn bộ đưa hết cho nàng, tạo cho nàng niềm vui!”
Isaac bí hiểm cười cười, ánh mắt sáng rực, lắc lắc đầu, lại không nói tỉ mỉ, ngược lại quay đầu hỏi bác sĩ Arnold đang ở một bên thu thập dụng cụ:“Bác sĩ, chân của ta thế nào?”
“Chúc mừng ngươi, tình hình khôi phục rất tốt.” Arnold nghĩ nghĩ, lại chế nhạo nói,“Trên thực tế, nếu không phải vị Sriranda tiểu thư kia tặng thêm cho ngươi một cước ở miệng vết thương, thì hiện tại ngươi hẳn là cũng gần khỏi hẳn .”
Isaac nhún vai, làm cái tư thế đó chỉ là râu ria,“Như vậy hiện tại khi nào ta mới có thể đi lại?”
“Một tuần sau thạch cao có thể bỏ xuống.”
“Có thể nhanh hơn chút không?”
Arnold vẻ mặt không thể nề hà:“Isaac thiếu gia, mong rằng ngươi sẽ không khó xử cho ta , đúng vậy, khả năng bình phục của ngươi vượt qua ngoài dự kiến của ta, nhưng không có nghĩa là ngươi có thể xằng bậy. Thân thể có cực hạn , vượt qua cực hạn này, ngược lại sẽ thất bại trong gang tấc.”
Isaac A một tiếng, ngón tay giao nhau đặt dưới cằm, trầm ngâm vài phút, cuối cùng ngẩng đầu nói:“Như vậy anh họ, phiền ngươi giúp ta ra ngoài một chuyến.”
“Đi đâu? Nửa giờ sau, thương hội sẽ bắt đầu a.”
“Trong thương hội sẽ không bán ra bộ ngọc thần kia , nơi muốn ngươi đi , tự nhiên nơi có bộ ngọc đó.” Hắn cười, khóe môi giơ lên độ cong vui vẻ lại mang chút thần bí, sáng lạn tựa như những bông hoa mùa hè rực rỡ.
_______________________________________________________
Hans nhìn vào gương sửa lại nơ ình, thần thái bay lên cùng với đám tùy tùng ra khỏi phòng.
Dọc theo đường đi hắn tưởng tượng đủ mọi tình huống khi gặp Luis, tưởng tượng cảnh tượng Luis xu nịnh cúi đầu với hắn thế nào, sầu mi khổ kiểm thế nào, biểu tình biết vậy chẳng làm thế nào, liền cảm thấy vô cùng vui sướng. ‘Hừ, tiểu tử kia, ngay cả hắn – thuyền vương đại danh đỉnh đỉnh cũng dám lừa gạt, không cho hắn nếm chút đau khổ thì sao hắn biết thế giới này không đơn giản như hắn nghĩ.
Lúc trước hắn dùng một thanh đao tàn làm mình thiệt hại 1000 vạn, hiện tại, mặc dù hắn lấy 10 lần,100 lần đến bồi tội, cũng không cho hắn có trái cây tốt mà ăn, ha ha ha……’
Vừa định đến nơi sẽ cho hắn vui vẻ lại thấy Luis đang kéo tay Melanie, vừa nói vừa cười đi tới.
Hừ, thật đúng là cái tên ngạo mạn, nhưng lại là tên tiểu bạch kiểm ngạo mạn, dùng ngón chân cũng biết hắn sở dĩ ở cùng với quả phụ kia đơn giản là vì ham tiền tài, quyền thế của Cruise gia tộc. Đúng là thấy thế nào cũng không vừa mắt.
Bên kia, Sriranda thấy Hans, mỉm cười chào hỏi với hắn :“Buổi sáng tốt lành, Hans tiên sinh.”
Xem, đến nịnh bợ đi? Hans trong lòng hừ lạnh, nửa nheo ánh mắt lại, chờ bước tiếp theo của hắn, ai ngờ Sriranda chào hỏi xong liền cùng Melanie quẹo vào đại sảnh, một giây cũng chưa dừng lại.
Từ từ! Đây là có chuyện gì? Hắn không phải muốn mua bộ ngọc thần kia sao? Sao lại bày ra thái độ không liên quan gì đây? Hans một bên hồ nghi, một bên đi theo vào.
Trong đại sảnh đã tập hợp tất cả các nhân vật nổi tiếng.
Đây là đại sảnh lớn nhất tòa thành Mira, diện tích 600 mét vuông, bên trong được chống đỡ bởi 66 cột đá cẩm thạch chạm khắc hoa, một khung cảnh ngoạn mục.
Luis cùng Melanie chọn một vị trí ngồi xuống, Hans thấy thế cố ý ngồi ở hàng sau, kể từ đó, nhất cử nhất động của hai người đều không thoát khỏi ánh mắt của hắn.
Nhưng mà, làm cho hắn rất kỳ quái là Luis tựa hồ hoàn toàn không có hứng thú với hắn, từ đầu đến cuối đều trò chuyện vui vẻ với Melanie, mắt không liếc thử sang một bên.
Không thể nào? Chẳng lẽ tên kia biết không có biện pháp lấy được khỏa Artemis từ trong tay mình, cho nên đành từ bỏ?
Hắn càng nghĩ càng cảm thấy không đúng, càng nghĩ càng cảm thấy sốt ruột, trong lòng như có con mèo nhỏ cào cào, khó chịu đến cực điểm, cho đến khi tiếng vỗ tay như sấm ở bốn phía vang lên, hắn mới hồi phục lại tinh thần, thì ra thương hội đã muốn bắt đầu.
Phần đầu tiên, theo thường lệ cục quản lý thương hội sẽ báo cáo những xem xét trong năm nay, lại căn cứ những công trạng đạt được này chọn ra mười đại phú hào phát triển nhất, đây vốn là phần yêu thích nhất của Hans bởi vì hàng năm hắn đều có tên trong bảng, nhưng mà giờ phút này, cảm xúc phiền chán làm cho hắn trở nên không kiên nhẫn, thậm chí ngay cả khi người chủ trì Bentley nói năng ngắn gọn và khôi hài, khi vào tai hắn cũng trở nên dài dòng tẻ nhạt.
Nhanh chấm dứt đi! Hắn chỉ muốn xem Luis đến cầu hắn như thế nào, hắn chỉ muốn trả lại nỗi sĩ nhục lần trước hắn phải chịu, tay hắn thậm chí bởi vì dục vọng báo thù mà đang phát run……
“Tiếp theo, chúng ta sẽ công bố danh sách mười đại phú hào mới năm nay, bọn họ lần lượt là — Wendy công tước, Phil công tước, Haimang tiên sinh……” Mỗi lần Bentley đọc từng cái tên, phía dưới liền vang lên một tràng vỗ tay. Hans không chút để ý nghe, đúng lúc này, Luis đột nhiên quay đầu nháy nháy mắt với hắn.
Trong lòng hắn nhất thời dâng lên một cảm giác run rẩy.
Ánh mắt của thiếu niên kia thật yêu dị, như sắp nảy sinh điềm xấu.
“…… Diluomu tiên sinh, cùng với một vị cuối cùng……” Bentley đọc đến nơi đây mới ngẩng đầu nhìn mọi người chung quanh, chậm rãi nói,“Jones phu nhân! Chúng ta hãy chúc mừng bà, doanh nhân nữ duy nhất.”
Hans nhảy dựng lên:“Chờ một chút!”
Mọi người đồng loạt quay đầu nhìn về phía hắn.
Bentley ngạc nhiên hỏi:“Có cái vấn đề gì sao? Hans tiên sinh?”
“Đương nhiên là có! Mà còn là một vấn đề lớn!” Hai hàng lông mày của Hans nhướn cao, cực độ phẫn nộ chất vấn,“Vì cái gì trong danh sách năm nay không có ta?”
(còn tiếp)
Xem tiếp: Chương 10 : Lặng Yên Che Dấu (2)