121 Tần suất sét đánh là ba giây một lần, độ dày đặc khiến người giận sôi. Diện tích ba trăm thước vuông lại có mấy ngàn tia chớp vòng đi vòng lại chà đạp.
122 Diệp Dương Thành ngồi trong phòng một mình thật lâu sau không kiềm được gọi Dương Đằng Phi tới. Diệp Dương Thành liếc nhìn Dương Đằng Phi khom lưng, vẻ mặt cực kỳ cung kính.
123 Ánh sáng trắng mông lung bao phủ Triệu Dung Dung từ đầu đến chân hình thành màn sáng quả trứng khổng lồ. Diệp Dương Thành không thể thấy rõ Triệu Dung Dung ở trong màn sáng có chuyện gì, nhưng Vương Minh Kỳ, Dương Đằng Phi cũng nuốt mười viên linh châu lại bình thường như cũ.
124 - Dị hóa đến thời gian nhất định sẽ nổi điên!?Vương Minh Kỳ, Dương Đằng Phi liếc nhau, thấy nghi hoặc trong mắt đối phương. Dương Đằng Phi ngẫm nghĩ giây lát, trả lời:- Chủ nhân, lão bộc chưa từng nghe nói có dị nhân nào đột nhiên bị điên.
125 Triệu Dung Dung quay về, nàng đột ngột xuất hiện bên cạnh Diệp Dương Thành. Vừa lúc Diệp Dương Thành đang dọn dẹp đồ đạc chuẩn bị về nhà. Khi Triệu Dung Dung xuất hiện, nàng im lặng không nói câu nào.
126 Diệp Dương Thành không cảm thấy hắn là loại người lạm sát, đến nay kẻ chết trong tay hắn toàn là người đáng chết. Diệp Dương Thành ười người Triệu Dật Phong một cơ hội.
127 Rầm bịch!Triệu Dật Phong trợn to mắt nhìn nữ nhân đột nhiên xuất hiện cầm dao lấy mạng gã, mặt mày tràn đầy khó tin. Triệu Dật Phong há mồm muốn nói chuyện nhưng không thể thốt ra một chữ nào, cuối cùng nặng nề té xuống đất.
128 Trầm Vũ Phàm do dự cầm tờ giấy tập, nhẹ nhàng vuốt phẳng. Ánh mắt Trầm Vũ Phàm chuyển từ người Vu Tô Nhạc sang tờ giấy, đập vào mắt gã là ba chữ thô đen: Thư kiểm điểm.
129 Cửa tiệm ở chợ quần áo đều trang hoàng đơn giản, sắp xếp một chút là có thể khai trương. Nhưng chợ quần áo chưa mở, trang hoàng tiệm xong chỉ có thể để đó.
130 Khi Trần Thiếu Thanh chạy tới hiện trường đã là năm giờ rưỡi chạng vạng. Trần Thiếu Thanh có nén khó chịu nhìn xác chết nhân viên nhà tang lễ bị tách thành ba phần nhưng tạm thời gắn lại với nhau, biểu tình của gã cực kỳ khó xem.
131 Ngoài ra ba ngày trước chợ quần áo chính thức khai trương. Diệp Dương Thành thuê thêm hai nhân viên cho tiệm ở đường Triêu Dương. Vương Tuệ Tuệ, một nhân viên khác được Diệp Dương Thành xếp đến chợ quần áo, quản lý cửa tiệm giùm hắn.
132 Diệp Dương Thành ngồi trước quầy tắt trang web, quay về cái bàn. Diệp Dương Thành thở dài thườn thượt:- Ài, lại một ngày nhàm chán trôi qua. Diệp Dương Thành xoa trán đứng lên nhìn đồng hồ, nói:- Có thể dọn dẹp tan ca.
133 Bảy giờ sáng hôm sau, Trần Thiếu Thanh và Diệp Dương Thành quàng vai bá cổ đi xuống lầu, chia tay nhau ra khỏi cửa. Trần Thiếu Thanh đi đồn công an, Diệp Dương Thành thì đi cửa tiệm chuẩn bị ngày kinh doanh mới.
134 Diệp Dương Thành đau lòng dìu mẫu thân Ngô Ngọc Phương vào trong tiệm, kéo ghế cho nàng ngồi xuống. Diệp Dương Thành nhìn gò má Ngô Ngọc Phương sưng phồng, hắn tăng thêm sát khí đậm đặc với thanh niên mặc đồ tây đen kia.
135 Năm thanh niên tụ tập bên bàn ăn, phục vụ trong phòng riêng bị bọn họ đuổi ra ngoài. - Thứ không biết sống chết, chơi trò gì!?Một thanh niên tuổi nhỏ nhất cau hàng lông mày rậm, nói:- Dám đánh người của chúng ta?- Không chỉ đánh người, cuốicùng còn thả chó.
136 Bảy tên du côn hùng hổ nhào tới cửa nhà Diệp Dương Thành. Nhung Cầu canh trước cửa nhà lập tức chồm dậy, nhe răng trợn mắt hướng bảy tên du côn. - Tổ.
137 Dương Đằng Phi cẩn thận nhìn sắc mặt Diệp Dương Thành:- Lão bộc cho rằng hôm nay chủ nhân xung đột với bọn họ, nếu ngay buổi tối dạy dỗ đám người này, khi tập thể bị chủ nhân trừng trị sẽ khiến người ta nghi ngờ.
138 Khi Diệp Dương Thành điều khiển 6Lão nhân ruồi trâu xuất hiện trong phòng của thư ký chính pháp ủy đồng chí thì gã đang cùng người đen lăn lộn trên giường.
139 Trưởng trấn Bạch Hà Trấn đúng là người tốt, ít ra Diệp Dương Thành thanh lý nhiều lãnh đạo Vụ Hồ Trấn, trưởng trấn là người tham ít nhất. Vì vậy Diệp Dương Thành bỏ qua cho Bạch Hà Trấn, hắn lao tới mục tiêu tiếp theo.
140 Diệp Dương Thành nằm trên giường từ từ mở mắt ra:- Tại sao khi mỗi người sắp chết mới tỉnh ngộ ra?Diệp Dương Thành khẽ thở dài:- La Chí Dân như vậy, người khác cũng như vậy, chẳng lẽ bọn họ không biết rằng thế giới này không có bán thuốc hối hận?- Bởi vì bọn họ căn bản không nghĩ đến ngày này sẽ tới.