1 Đi đi, thần chết kia ơi! Để tôi nằm dưới gốc cây bách buồn. Bay đi, hơi thở chập chờn! Cô nàng độc ác phủ phàng giết tôi. Chao ôi, chuẩn bị đi thôi, Trắng tinh vải liệm dính đầy kim thông.
2 Một bức thư nặc danh! Elinor Carlisle đứng nhìn xuống lá thư mở ra trên lòng bàn tay. Từ trước đến nay cô chưa bao giờ gặp một chuyện như vậy. Nó khiến cô bực mình khó chịu.
3 Bà Welman nằm cẩn thận trên những chiếc gối chồng. Hơi thở hơi nặng nề, nhưng bà không ngủ. Mắt bà vẫn còn sâu thẳm xanh xanh như mắt của cô cháu Elinor, ngước nhìn lên trần nhà.
4 Roddy đi thơ thẩn trong vườn. Chàng băng qua bãi cỏ rộng, đi dọc theo một lối nhỏ lát đá rồi vào trong khu vườn rau có tường bao quanh. Vườn này được trồng trọt và giữ gìn gọn ghẽ.
5 Đêm qua cô của cô đã lên cơn bệnh lần thứ hai. Không có lo ngại tức thì, nhưng đề nghị cô xuống ngay nếu có thể được. Lord. Ngay khi nhận được điện tín của Lord, Elinor gọi dây nói cho Roddy; bây giờ họ đang ở trên xe lửa đi đến Hunterbury.
6 Sáng hôm sau, không phải là nữ gia nhân đến đánh thức Elinor, mà là đích thân bà Bishop trong bộ đồ đen cổ lỗ sột soạt, khóc lóc trơ trẽn. - Cô Elinor ơi, bà lão đi rồi.
7 Bà Hopkins xúc động nói: - Thực là một đám tang đẹp. Cô O⬙Brien đáp: - Thực thế! Có nhiều hoa. Đã bao giờ chị thấy những bông hoa đẹp thế này chưa? Một cây đàn hạc kết toàn hoa huệ trắng, một cây thánh giá toàn bằng hồng vàng.
8 Bức thư do cô O⬙Brien gởi bà Hopkins, ngày 14 tháng Bảy: La borough Court, Chị Hopkins thân mến, Mấy bữa nay em đã có ý định viết thư cho chị. Đây là một khu nhà rất đẹp: những bức tranh ở đây, em tin là rất nổi tiếng.
9 Sáng thứ ba, ngày 27 tháng Bảy, Elinor Carlisle bước ra ngoài lữ quán King⬙s Arms, dừng lại một lát, nhìn lượt con đường phố chính của Maidensford. Bỗng nàng mừng rỡ kêu lên, rồi băng qua đường.
10 Hercule Poirot, đầu hình trứng hơi nghiêng về một bên, lông mày giương lên như dò hỏi, ngón tay chụm kết với nhau, ngắm chàng thanh niên đang bước những bước dài man rợ đi lại trong phòng với khuôn mặt tàn nhang dễ thương nhăn nhó.
11 Peter Lord đăm đăm nhìn ông, rút khăn ra lau mặt, rồi ngồi phịch xuống ghế. - Ối chao! - Chàng nói - Ông làm tôi nổi nóng mất. Tôi chẳng thấy ông đạt được gì cả.
12 Hercule Poirot ngồi trong nhà tranh của bà điều dưỡng Hopkins. Bác sĩ Lord đã đem ông tới đây, giới thiệu với bà ta. Sau cái đưa mắt của Poirot, chàng để cho hai người nói chuyện tay đôi với nhau.
13 Trước mặt bà Bishop mặt đồ đen oai nghiêm bệ vệ, Hercule Poirot ngồi có vẻ nghiêm tốn, tầm thường. Thái độ lạnh lùng của bà Bishop không dễ dàng gì tan biến đi được.
14 Nhân ngày chủ nhật, Hercule Poirot đến kiếm Ted Bigland ở trại của cha chàng. Gợi chuyện Ted Bigland không khó khăn gì mấy. Chàng ta xem chừng chờ đón dịp này - như thể là được dịp khuây khỏa đau buồn.
15 Poirot chăm chú ngắm khuôn mặt dài và nhạy cảm của Roderick Welman. Thần kinh của Roddy đang ở tình trạng đáng thương. Tay chàng quằn quại, mắt đỏ ngầu, giọng nói khàn khàn, nóng nảy.
16 Trong văn phòng của ông Seddon, Blatherwich Seddon, Hercule Poirot được tiếp bằng thái độ cực kỳ thận trọng, nếu không nói là nghi ngờ. Ông Seddon đưa ngón tay trỏ lên vuốt cái cằm nhẵn thín, tỏ vẻ hăm hở, không cam kết, hứa hẹn.
17 Chánh thanh tra Marsden ân cần niềm nở: - Nào, ông Poirot, ông đến đây giúp xử lý tốt một vụ nào của tôi, phải không? Poirot khẽ nói không tán thành: - Không, không phải vậy đâu.
18 Peter Lord nói: - Thế nào? Hercule Poirot nói: - Không, không tốt đẹp lắm. Lord thất vọng nói: - Ông không nắm được điều gì sao? Poirot chậm rãi nói: - Elinor Carlisle đã giết Mary Gerrard vì ghen.
19 Cô điều dưỡng O⬙Brien ngẩng đầu tóc đỏ, cười toe toét với người đàn ông nhỏ thó ngồi trước mặt cô, phía bên kia bàn uống trà. Cô nghĩ thầm: "Ông ta là một gã nhỏ bé, ngộ nghĩnh, mắt xanh như mắt mèo thế kia mà bác sĩ Lord lại bảo là người thông minh được nhỉ?" Hercule Poirot nói: - Thực là vui thú được gặp một người dồi dào sức khỏe và đầy sức sống.
20 Elinor Carlisle ngồi một bên cái bàn ngăn cách hai người. Poirot nhìn nàng với ánh mắt thăm dò. Họ ngồi riêng với nhau. Qua bức vách bằng kính, một viên cai ngục đứng canh chừng.