21 Bác sĩ Lord đến đón tại ga xe lửa theo như lời yêu cầu. Hercule Poirot xuống xe. Ông trông có vẻ rất ư là London, đi giầy da sờn nhọn. Peter Lord lo âu chăm chú nhìn mặt ông, nhưng Poirot không tỏ ý gì.
22 Poirot gõ cửa căn nhà tranh của bà điều dưỡng Hopkins. Bà mở cửa ra, miệng ngậm đầy bánh bao. Bà gay gắt nói: - À, ông Poirot, bây giờ thì ông muốn gì nào? - Tôi có thể vào được chứ? Bà Hopkins miễn cưỡng lui vào, nhường chỗ cho Poirot bước qua ngưỡng cửa.
23 Trong tòa có nóng lắm không? Hay rất lạnh? Elinor Carlisle không thể nào hoàn toàn chắc chắn được. Thỉnh thoảng nàng cảm thấy bỏng rát rồi ngay sau đó lại rùng mình.
24 Đây là một ngày khác. Ngài Edwin Bulmer đứng lên thẩm vấn. Hôm nay ông chẳng còn chút nào dịu dàng, hòa nhã. Ông gay gắt nói: - Chúng ta đã nghe nói nhiều về cái cặp da.
25 Lời mở đầu của bên biện hộ: - Kính thưa quí vị trong bồi thẩm đoàn, tôi xin kính trình quí vị rằng trong vụ này không có sự lệ nào chống lại bị cáo. Phận sự nêu ra chứng cớ là thuộc về bên nguyên cáo.
26 Lời kết thúc của bên biện hộ: - Kính thưa quí vị trong bồi thẩm đoàn, trách nhiệm bây giờ là ở nơi quí vị. Quí vị có phận sự nói Elinor Carlisle có được tha bổng hay không.
27 Người ta đã đưa nàng ra ngoài theo cửa bên. Nàng đã biết những khuôn mặt ân cần tiếp đón nàng: Roddy, nhà thám tử với hàng ria rậm. Nhưng nàng đã hướng về phía Peter Lord.
28 Hercule Poirot nói: - Bây giờ thì cậu thấy rồi nhé, những điều người ta nói dối tôi thì cũng có ích giống như là sự thực vậy. Peter Lord nói: - Mọi người đều đã nói dối ông sao? Poirot gật đầu: - Ồ, đúng thế! Vì lý do này hay lý do khác, cậu hiểu đấy.