361 Tô Minh duỗi ra đôi tay, hắn muốn thử lần nữa hấp thu lực lượng thiên địa, nhưng sau khi khí trong kinh mạch biến thành dịch thì như tạm thời bị bão hòa, không thể lần nữa cắn nuốt.
362 Trong trời đất, người có gan ra tay với thần tượng không phải không có nhưng cực kỳ hiếm thấy. Tại đất Nam Thần, có thể có khí thế ra tay trong Man tộc tất nhiên là không có, tại Vu tộc cũng chỉ có một người có tu vi và khí thế như vậy!Người này chính là cường giả số một cả Vu tộc, tu vi đột phá Tuyệt, tiến vào đỉnh Vu tộc, Đại Vu Công!!!Chỉ có lão, năm đó dựa vào sức một người chiến đấu với ba cường giả Man tộc Nam Thần.
363 Ba người lao nhanh dần rời xa chiến trường, mặt sau truyền đến tiếng chém giết dần biến thành mơ hồ. Tô Minh rời khỏi chiến trường nắm bắt thời cơ cực đúng.
364 Nơi cao tít trên trời có gió mạnh, gió cứng như sắt, nếu tốc độ cực nhanh xuyên thấu sẽ khiến người khó thể chịu đựng, sẽ xuất hiện cảm giác tê liệt như thân thể sắp tan vỡ.
365 Ông lão Man tộc hừ lạnh, mắt chợt lóe, tay trái nâng lên, tay áo vung hướng Tô Minh. Cái vung này biển máu ngoài người lão sóng ngập trời. Chính lúc này!Biểu tình của ông lão Man tộc đột nhiên biến đổi chưa từng có!Bởi vì Tô Minh nâng lên tay phải, ngón trỏ vươn ra, ngón trỏ quấn sợi tóc lực lượng Man Thần, ngón trỏ đủ hủy thiên diệt địa, khiến Man Hồn cảnh hoảng sợ!Chỉ là nâng lên, chỉ là làm động tác muốn đụng vào biển máu lão dấy lên, chỉ là sợi tóc trên ngón tay, đã xuất hiện dấu hiệu đốt cháy.
366 Đất Vu tộc nhìn có loại cảm giác thê lương. Mặt đất đa số là màu xám đen, thiếu sắc xanh dạt dào, tràn ngập áp lực, như nguồn gốc tử vong. Sắc trời không phải xanh biếc mà một mảnh xám xịt, như gió lốc cuốn bụi trần, dấy lên đất cát che đậy khung trời.
367 “Anh bạn, lão phu không có ác ý, lần trước ra tay chỉ là vì muốn giữ ngươi lại. ” Trong tầng gió, lời ông lão như sợi chỉ truyền tới trước. “Dù sao ngươi là đào binh Man tộc, rời khỏi chiến trường có thể nói là phản tộc.
368 Tô Minh nói xong trong tay trái xuất hiện một viên Vu tinh, dùng sức bóp mạnh. Thoáng chốc Vu tinh tỏa ánh sáng chói lòa, ánh sáng chợt lóe trên đỉnh đầu Tô Minh, hóa thành một con thằn lằn to lớn!Bộ dạng thằn lằn chính thánh thú của Tích Vu bộ lạc!Vu tinh có rất nhiều tác dụng, Tô Minh từ chỗ Ô Đa biết một trong các tác dụng là giữa Vu tộc gặp nhau ở nơi xa lạ thì tỏ ra lễ nghi thánh thú của bộ lạc mình.
369 Thu Hải bộ lạc là một đại bộ lạc ở một góc đất Vu tộc, bây giờ những người di chuyển chỉ là một phần mà thôi. Đội ngũ hàng dài từ xa nhìn lại liền thành một mảnh rậm rạp, có rất nhiều mãnh thú khổng lồ ở trên mặt đất cõng các kiến trúc bộ dạng đặc biệt và tộc nhân Thu Hải bộ lạc, chậm rãi tiến lên.
370 Tô Minh biểu tình bình tĩnh, chẳng hề bởi lời nói của thanh niên mà xuất hiện biến đổi, dường như không hề nghe thấy. “Có lẽ ta nên gọi ngươi là Tô huynh mà không phải…Mặc huynh.
371 Trong tiếng thở dài của Nhiếp Hồn Tuyệt Vu, nguyên Thu Hải bộ lạc tạm dừng chân một mảnh tĩnh lặng. Thời gian chậm rãi trôi qua, không khí tĩnh lặng hình thành áp lực nặng trĩu rơi vào lòng mọi người, bao gồm Tô Minh.
372 Lần đầu tiên là hắn vừa mới Khai Trần, trên con đường đi Thiên Hàn Tông, tại Thiên Lam bình chướng, nhìn thấy cô ấy đến, nghe tiếng nổ trận chiến giữa cô và Bạch Thường Tại.
373 “Hiện tại, bà biết ta dựa vào cái gì uy hiếp bà rồi chứ?” Tô Minh lạnh lùng từ từ nói. Biểu tình bà lão nhanh chóng biến đổi, trước trùng kích bản năng lùi lại mấy bước, con ngươi co rút nhìn ngón trỏ tay phải Tô Minh, hít ngụm khí sâu.
374 Con hạc giấy này dù không có truyền thuyết mỹ lệ như Tang Tương đập cánh, nhưng có lực lượng xuyên qua không gian. Nó bay ra từ Thiên Hàn đại bộ lạc có thể xem thành là trùng sinh, thẳng đến Đông Hoang.
375 Nếu muốn biến phế thành bảo, vậy cần có thực lực bảo vệ. ‘Như vậy xem ra trong Vu tộc không người thấy ra được manh mối nơi này, dù sao nếu hiểu ra thuật Trảm Tam Sát thì mình cũng không cách nào nhìn ra bí ẩn nơi này.
376 Hướng bắc sơn mạch cách động phủ của Tô Minh, trên bầu trời có người đàn ông trung niên dẫn đầu nhanh chóng rời đi, sợ chọc Nhiếp Hồn Ương Vu không vui.
377 Thời gian ba ngày trôi qua rất nhanh. Ba ngày sau, sơn mạch cách cục tam sát, vòng xoáy đã biến mất, nhìn giống như bình thường, vẫn là núi hiểm cằn cỗi.
378 “Thanh âm gì thế?” Ông lão xấu xí trừng, nâng tay phải tát một cái vào đầu gã đàn ông. “Ngươi nói tiếng gì, tiếng gì, còn không câm miệng cho ta!” Ông lão mạnh vỗ, khiến gã đàn ông vội co đầu nhưng không dám tránh né.
379 Lời nói của ông lão phập phồng có chút kỳ lạ, khiến Tô Minh nhíu mày. “Nói chuyện đàng hoàng!”“A? Cái gì? Núi này, là của ngươi!” Ông lão ngẩn ra, vội nói chậm lại.
380 Trên bầu trời con thú Cửu Anh năm đầu gầm rống, tiếng như sấm đánh oành oành kinh người. Ông lão xấu xí Vu tộc không thể chịu đựng ngã xuống đất hôn mê.